Logo
Trang chủ
Chương 41

Chương 41

Đọc to

Thấy thằng bé khóc, tôi định bước đi thì nó càng khóc to hơn...haizzz....tôi quay lại:
- Mắc gì mày khóc? - Tôi nhăn mặt.
- Trả má cho tao...!!!!!!
- Má mày đâu?
- Ở ngoài đồng á...hức...hức!
- Thì mày ra ngoài đó mà kiếm bả, ngồi đây khóc làm gì?
- Tao hông dám đi một mình...hức hức... - Thằng nhóc nức nở.
- Ệt....giờ mày muốn cái giề? - Tôi chống nạnh.
- Mày dẫn tao ra ngoài đó đi... - Nó bắt đầu nín khóc.

Phiền phức, không liên quan. Tôi hất đít định bỏ đi thì thằng bé gào lên.
Mợ nó, phiền quá đi!!!
- Thôi được rồi, tao dẫn mày đi, im mỏ lại giùm tao cái!! - Tôi nhăn nhó.
- E...he...he...he...đợi tao chút...he.. - Nó bật cười rồi chạy vô cái chòi gần đó.

Thứ...vừa khóc vừa cười ăn mười cục ***.
Lát sau thằng bé chạy ra, tay xách theo mấy cái bánh. Nó nói là đem cho ba má. Rồi tôi với nó đi, vừa đi tôi vừa gỡ sình dính trên mặt ra, phủi phủi trên đầu xuống nữa, cơ man là sình....
Thằng bé vừa đi vừa luyên thuyên như con sáo, cũng vui, lâu rồi không nghe chim nó hót. Ra ngoài đồng, giờ này đứng nắng rồi, có ma nào đâu.
- Ê cu, có ai ở đây đâu?
- Theo tao... - Nó chạy thẳng lại chỗ mấy đống rạ.

Thấy vậy tôi cũng chạy theo. Đột nhiên thằng bé dừng lại, trước mặt tôi là hai cái mộ. Cu cậu hồn nhiên đặt hai cái bánh xuống:
- Ba má ăn đi, bữa nay nhà mình có nhiều bánh lắm...

Sững người, cuối cùng tôi cũng hiểu ra chuyện gì. Đi về nhà, thằng bé kể lại lúc ba má nó mất mà nó gọi là chuyển nhà ra đồng. Nó nói hôm đó là cuối tuần, như thường lệ thì mỗi tuần ba má nó về thăm nó hai ngày thứ bảy với chủ nhật. Hai người buôn bán xa nên không thường xuyên về nhà. Hôm đó, nó gọi cho ba má nó đòi mua quà. Lúc đó trời cũng mưa rồi, lớn lắm, ba nó không chịu, nói là để ngày mai sẽ mua cho nó sau. Nó giãy nãy trong đt một hồi má nó mới kêu ba nó chạy ngược lên mua bánh cho nó, rồi tai nạn xảy ra. Cả hai người đều bị xe tải chèn chết, thằng khốn lái xe bỏ chạy. Rồi từ đó ba má nó mới "chuyển nhà" ra đồng ở luôn...

Đang đi thì tôi gặp bé Trang.
- Trời ơi, T! Anh có sao không?!! - Bé nháo nhào.
- Hả? Anh không sao...mà sao em đi có một mình vậy, mấy đứa kia đâu? - Tôi hỏi.
- À, ở ngoài đồng á, thấy có cái đầm nước nên chị Vi kêu em về lấy cần câu. - Bé cười.
- Ờ, vậy hả?
- Sao mà mình mẩy anh dơ hầy vậy?
- Té sình….
- Hic…con bò có sao không? - Bé ngây thơ vô số tội.

Bị thọt câu này đau thấu trời….
Thấy tôi mặt bư ra bé mới cười:
- Hì hì, em giỡn á, thôi về anh…
- Ừ.

Tôi lững thững đi theo bé về nhà, ngoái lại nhìn thì thằng nhóc đi đâu mất tiêu, chắc nó về nhà rồi. Về nhà thì ông bà nội vồn vã:
- Trời ơi, hồi nãy mấy đứa có thấy gì không?
- Dạ…không? - Bé Trang không hiểu gì hết.
- Con ma, nó dám lên ban ngày luôn…
- Dạ? Ma? - Bé ngạc nhiên.
- Ờ, mấy đứa coi chừng. - Ông nội nghiêm túc.
- Nó….nó…ra làm sao hả nội? - Bé lắp bắp.
- Nó mặc cái áo thun trắng, quần xà lỏn đen. À… Nhìn y như thằng T vầy nè. - Nội chỉ mặt tôi.

Bé Trang nhìn qua, hình như đã hiểu ra, bé cười che miệng cười khúc khích. Tôi quê độ, lủi thằng vô nhà tắm rửa. Thằng cờ hó Lân, kỳ này quyết tâm phục hận…Tắm xong đi ra, tưởng bé Trang đi rồi, ai dè bé vẫn còn ngồi chờ tôi.
- Ầy, sao anh tắm lâu vậy? - Bé nhăn mặt, tỏ vẻ giận dỗi.
- Tại dơ, mà sao em chưa đi nữa? - Tôi ngạc nhiên.
- Thì chờ anh chứ gì… - Bé tròn xoe mắt nhìn tôi.

Hic…anh lạy em, đừng có nhìn anh bằng cặp mắt đó, anh chết mất!!!
- Vậy đi thôi, mắc công tụi nó chửi nữa. - Tôi ra hiệu cho bé.
- Ừ, hì. - Bé nhìn tôi cười.

Đi cùng nhau mà tôi cứ cảm thấy ngại ngại, không biết nói gì.
- Mấy giờ rồi anh? - Bé hỏi.
- Hử..cũng gần 12 giờ rồi. Nắng quá.
- Chắc ra ngoài đó kêu chị Vi về quá, chiều rồi hẳn câu cá… - Bé nheo mắt nói.
- Ừ, nắng quá.

Đến đoạn đi vô cái đầm, đường thì hẹp, hai là toàn là ao vũng. Đang bước thì bỗng dưng “Á!!!” rồi bé té phịch xuống đất. Tôi chạy lại, ra là con rắn mối. Làm hết hồn. Con rắn cũng chạy mất dép.
- Trang! Có sao không? - Tôi bước tới đỡ bé dậy.
- Hông…hông sao đâu anh… - Bé nói vậy nhưng mặt mày nhăn nhó, chắc là đau.
- Em đi được không? - Tôi hỏi.
- Chắc..vậy..

Tôi đỡ bé, bước được vài bước thì bé khụy xuống, mặt mày tái mét.
- Có sao không Trang?
- Chắc bị bong gân rồi… - Bé nhăn nhó, xoa xoa mắt cá chân.
- Để anh cõng em cho… - Tôi đưa cho bé cầm mấy cây cần câu.
- Nhưng mà… - Bé ngập ngừng.
- Nhưng nhị gì? Em cứu anh hai lần rồi, giờ tới lượt anh. - Tôi nói.
- À…ừm… - Bé ậm ừ.

Rồi tôi cõng bé đi.
- Hic…nặng quá!! Em bao nhiêu kí vậy?? - Tôi than.
- Xì….người ta có 45kg mà anh than nặng. - Bé bĩu môi.
- Thôi đi chị hai, tui có 50kg, cô gần bằng tui rồi còn gì…

“Bóc!”
- Ui da, sao gõ đầu anh? - Tôi nhăn mặt.
- Dám chê em nặng, còn kêu em là chị hai, ý anh là anh chê em già đó hả?
- Trời ơi, đầu óc chị hai phong phú quá quá trời quá đất, vậy cũng suy ra được…

“Bóc!”
- Ui da, gì nữa? - Tôi đau điếng.
- Mới kêu em chị hai nữa đó. - Bé cau mày.
- Rồi rồi, không dám kêu nữa, sợ luôn rồi đó... - Tôi bước tiếp.

Bé thì cười khúc khích, không hiểu cười cái gì.
....còn tiếp....

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Ngôn Tình: Cuộc chiến giữa Nhíp xinh và Quần đùi hoa
Quay lại truyện Ngẫm
BÌNH LUẬN