Logo
Trang chủ

Chương 78

Đọc to

Cuối cùng tô phở nghi ngút khói được bưng ra, xua tan cái không khí lạnh đầu năm. Gắp một đũa phở, ăn vào, ấm thật, nhưng vẫn còn cái gì đó làm cho tui cảm thấy lạnh căm. Ăn xong, tính tiền rồi đi về lớp, bỗng thấy mình cô độc.

_Ê, đi ăn không rủ hả mày? - thằng Tín từ đâu chạy tới đánh tui một cái rõ đau.
_Lão đại ăn mãnh kìa. - Bóng biển lên án tui
_Tình trạng báo động, lão đại nhà ta bị gì đây… - Năm nổ khoác vai tui rồi ra vẻ trầm tư.
_Bị cái đầu tụi mày… - tui phì cười
_Thôi, đi ăn với tụi tao.
_Tao mới ăn xong.
_Tao chỉ mày ăn cái này, no mấy cũng phải ăn. - thằng Tín ra vẻ đàn anh
_Ăn cái gì? - tui với mấy thằng kia thắc mắc
_Đi theo tao, trốn ra khỏi trường cái đã. - nó cười khì khì
_Mày bao đi tụi tao mới đi. - Năm nổ chộp lấy cơ hội
_Hờ hờ, hôm qua má tao mới trúng đề, muốn ăn bao nhiêu cũng được. - nó cười lớn
_Okê, đi liền. - tụi nó hô lớn.

Tui cũng chỉ biết lắc đầu cười rồi đi chung tụi nó. Chui ra bờ rào, rình mò y như du kích. Cơ man là kẽm gai. Mấy thằng tui đa phần là ốm với nhỏ con nên chui qua tuốt luốt, chỉ có thằng Tín là bự con nhất.
_Ê ê ê, tụi bây chờ tao với. - nó rên rỉ
_Gì vậy ba? Lâu quá!
_Má…quần tao vướng vô mấy cái gai rồi, gỡ ra giùm coi! - thằng Tín la lối
_Nói nhỏ thôi, người ta nghe bây giờ. - Bóng biển đưa tay lên miệng xuỵt xuỵt
_Lẹ đi, kiến cắn ngứa thấy mẹ. - thằng Tín nhăn nhó
_Hây dô!!! - không đợi nó nói thêm, tui với thằng Năm nổ túm đầu thằng Tín kéo mạnh ra.
“Roẹt!!!”
_Cái gì vậy mậy? Cái gì vậy mậy? - Bóng biển nhốn nháo
Tui với Năm nổ hết nhìn thằng Tín rồi nhìn nhau cười như hai thằng bệnh.
_Cười cười thằng cha tụi bây!!! Rách hán tao rồi!!! Óoooooooo….!!! - thằng Tín lấy tay bịnh cái đáy quần lại rồi nằm lăn lóc chửi.
_Giờ sao đây? - Năm nổ hỏi tui, miệng nó vẫn cười toe toét
_Khăn quàng đi, còn gì xài được nữa đâu. - tui cười đểu
_Nè mày. - Năm nổ cởi khăn quàng ra đưa cho thằng Tín
Thằng Tín cột cái khắn lên, lấy phần đuôi khăn để che “hàng họ” lại. Mà cũng biết rồi đó, cái loại khăn quàng lưới mỏng tanh che sao thì che nhưng vẫn thấy được bên trong.
_Không đủ mày ơi. - thằng Tín nói
_Lấy thêm của tao nè. - tui thảy cái khăn qua cho nó
_Vẫn không đủ. - thằng Tín cột cái khăn lên
_Mẹ, làm như cái của mày to như Trái Đất không bằng, nhiều lắm cũng như trái chuối sứ nhà tao. - Bóng biển làu bàu đưa cái khăn “quí giá” của nó cho thằng Tín.
_Tạm được rồi, chắc không thấy gì đâu ha. - thằng Tín thở phào
_Không được cũng phải được, còn khăn đâu mà cho mày quấn. - Bóng biển cằn nhằn

Vừa bước được mấy thì “Roẹt!!!”.
_Cái gì nữa đây?
_Nó rách nữa mày ơi… - thằng Tín đỏ mặt
_Mày ăn gì mà ngu quá vậy?! Có nhiêu đó cũng rách. - Bóng biển nổi đóa
_Sao tao biết…
_Giờ làm sao? Mày nhìn cái quần nó kìa. - tui nhăn nhở cười
Cái quần của thằng Tín rách một phát lên tận cái phẹc-mơ-tuya. Nhìn cứ như là nó đeo hai cái ống vải đi học vậy.
_Lấy tà lỏn của tao mặc đỡ đi. - Năm nổ hồn nhiên tụt quần xuống rồi nó tuột thẳng luôn cái quần xà lỏn ra. Nó cứ vậy mà để cái “đùm” đen thui lúc la, lúc lắc mà nói chuyện, không biết ngại là gì.
_Ghê quá ba ơi! Mày không mặc sịp à? - tui nhăn mặt
_Không, mặc tà lỏn cho nó mát é hé hé hé….. - thằng nổ cười một cách bệnh hoạn
_Tin, lấy mặc đại đi mày. - Bóng biển lấy tay che mắt
_Mắt tao nổi mụt lẹo rồi, trời ới… - thằng Tín trợn trắng mắt
_Giờ có mặc hay không? - Năm nổ bắt đầu nóng máy
_Ờ ờ, mặc liền. - thằng Tín chộp lấy cái quần của thằng Năm nổ rồi quay ra một bên

Đề xuất Voz: Đừng Đùa Với Gái Hư
Quay lại truyện Ngẫm
BÌNH LUẬN