Logo
Trang chủ

Chương 80

Đọc to

Chạy vèo tới chỗ bờ rào, chui qua cái lỗ rồi chạy nhanh hết sức lên lớp. Giờ ngữ văn, thôi rồi, Lượm ơi.

- Mấy em đi đâu mà giờ này mới vô lớp!
- Dạ, dạ, đi ăn… - thằng Năm nổ lí nhí.
- Ăn uống cái gì?! Còn thằng kia, làm gì mà cái quần rách bươm hết vậy?! - cô chủ nhiệm lấy cây thước kẻ bảng gõ gõ lên cái quần của thằng Tín.
- Dạ… dạ… bị bị… - thằng Tín ấp úng, tụi tui cũng không biết phải nói sao nữa.
- Khỏi nói nữa! Ra ngoài đứng cho hết tiết, rồi chép phạt một ngàn lần câu “Vào lớp đúng giờ” cho tôi!!!

Bốn thằng lủi đầu ra ngoài hành lang rồi đứng đó, nhìn trời nhìn mây.
- Mẹ, tại mày hết, rủ tụi tao đi ăn làm chi. - Bóng biển càu nhàu
- Tại mày ham ăn quá chi. - thằng Tín chống chế
- Không tại mày thì tại ai! - Bóng biển sừng sộ.
- Thôi, thôi, tao không nói mà hai thằng bây cứ nói hoài. Im hết coi.

Nghe tui nói vậy hai thằng nó cũng im ỉm, không nói năng gì nữa. Hết tiết rồi cũng được vô lớp. Trước khi ra khỏi lớp, cô chủ nhiệm thông báo là học thêm ngày mai nữa là được nghỉ thứ bảy với thứ hai, nghe nói trường được mượn để tập dợt cái gì đó. Ngồi trong lớp tui ngồi hý hoáy chép bài phạt. Bỏ luôn mấy tiết sau thì cũng được sáu, bảy trăm dòng. Còn mấy trăm dòng nữa thì về nhà chép.

“Tùng! Tùng! Tùnggggg!!!!!” - Trống tan trường. Dắt xe ra về.
- Ê, T! - Bóng biển vỗ vai tui
- Gì?
- Thứ bảy đi Vũng Tàu không mày? - nó hí hửng
- Ai cho mà đi?
- Đi với nhà tao. - nó nói
- Có ai đi?
- Năm nổ với thằng Tín, tao, có rủ thêm mấy đứa con gái nữa.
- Thôi, tụi mày đi đi, tao bận rồi.
- Ế, rủ theo em Linh của mày nữa, cơ hội đó… hế hế… - nó cười gian xảo

Bỗng thấy lạ lẫm khi nó nhắc tới Linh… cảm giác khó tả…
- Mày mà không đi thì đừng kêu tao là anh em. - nó hăm dọa
- Thôi, sợ mày rồi đó, chừng nào đi?
- Khuya thứ sáu. Về chuẩn bị đi nha, tao dông đây.

Nói rồi nó đẩy xe chạy ào ra ngoài. Tui đi chầm chậm đằng sau, rồi từ từ đạp xe đi. Đạp tới nhà Linh, dừng xe ở đầu ngõ, nhìn vào, sân nhà vẫn trống hoác. Không một bóng người. Lấy điện thoại ra bấm số của Linh, không liên lạc được, chắc bây giờ em đang phỏng vấn. Tắt điện thoại rồi quay xe trở về nhà. Từ nhà tui đến nhà Linh đoạn đường không bao xa nhưng sao tui lại cảm thấy mệt mỏi quá.

Về nhà, cất cặp rồi nằm vật ra võng. Má đứng nấu cơm ở nhà sau, nói vọng lên:
- T, xuống đây lặt giùm má mớ rau muống nấu canh chua coi.
- Dạ, xuống liền… - tui trả lời bằng cái giọng mệt mỏi

Đi xuống bếp, kéo rổ rau muống ra, ngồi đó lặt.
- Dạo này học hành sao rồi con?
- Dạ, cũng ổn má.
- Ừ, mốt đi họp phụ huynh mà bị mắng vốn là mày chết với má.

Tui không nói gì, hai tay cứ tiếp tục lặt rau, mặt mày ngẩn ngơ…
- Ừ, mà con Linh sao dạo này má ít thấy nó quá. Hai đứa bây giận nhau à? - má tâm lí
- Dạ… không có gì đâu má. Tại Linh bận học thôi mà. - tui cười gượng
- Thiệt không đó ông con?
- Thiệt mà má. - tui nhăn nhó
- Ừ. - má lấy trái khóm ra gọt

Đề xuất Voz: Trông nhà nghỉ, tự kỷ 1 mình
Quay lại truyện Ngẫm
BÌNH LUẬN