Tòng ngòng đứng đó, với duy một chiếc quần đùi trên người.
Trơ trẽn, xấu hổ, nhục nhã, tất cả những cảm giác đó trộn lẫn với nhau, tui hoang mang cực độ.
Cái quần jean trên tay cũng rớt luôn xuống đất.
Hất vội đống "bra" trên đầu xuống.
_T? Anh làm gì ở đây vậy? - Linh ngỡ ngàng bước đến chỗ tui.
_A...anh.... - tui run rẩy, miệng cất mãi không thành lời, hai má rần rần cứ như có luồng điện chạy qua.
_Khỏi nói nữa, không ngờ T lại làm cái trò này... - Vi nhìn tui lắc đầu.
_Không, nghe T nói đi, T thức dậy là đã ở đây rồi! - tui cố gắng giải thích.
_Có chuyện gì vậy? - tiếng mở cửa, mấy thằng chiến hữu với mấy ông anh của Bóng biển bước vào. Thằng nào cũng ăn mặc chỉnh tề, sơ-mi bỏ thùng.
_Mày làm gì vậy T? - thằng Nổ trố mắt ra nhìn.
_Thôi, T, về phòng đi, không có gì đâu, hiểu lầm thôi. - như chợt hiểu ra, ông Quang kéo tui ra ngoài.
Mấy đứa con gái không nói gì, duy chỉ có Vi là nhìn tui bằng cặp mắt khác.
Về phòng, tui cố gắng giải thích cho cả đám hiểu.
Nhục nhã…..
Đi tắm rửa cho sạch sẽ.
Thay đồ, lúc đó cũng khoảng chín giờ mấy rồi.
Ông Hiếu gọi điện kêu đồ ăn đem lên tận phòng.
“Kính coong!”, chuông cửa kêu lên.
Mới kêu thôi mà sao có sớm vậy.
Ra mở cửa, thì ra là nhân viên cửa hàng bán hoa.
Ký nhận rồi thanh toán, xách giỏ hoa vô, để lên bàn.
Sớm không đến, muộn không đến, lại đến vào ngay lúc này.
Mấy thằng kia đứng ở trong phòng thì hí hửng nhìn tui cười, không biết tụi nó nghĩ cái gì trong đầu.
_Định đem tặng ai vậy cu? - ông Quang hỏi.
_Tặng Linh, mà thôi chắc khỏi tặng. Nhục thấy bà rồi, mặt mũi đâu nữa.... - tui nằm vạt xuống giường, than thở.
_Thôi, có gì đâu, ngủ chung một đêm thôi, không đứa nào "vác lu" thì được rồi.
_Anh nói nghe hay lắm, vậy nếu anh mà bị như em thì sao? - tui hỏi.
_Thì... chí ít tao cũng phải chấm mút được chút xíu, chôm thêm cái "bra" về làm cảnh nữa. - ổng nói mà mặt tỉnh như không, còn đứng trước kính sửa sửa lại cái cổ áo sơ-mi nữa chứ.
_Thôi, bó tay. - tui khoác tay trước tiếng cười của ổng.
_Thay đồ đi mày, tối nay có chuyện vui, phải ăn mặc đàng hoàng.
_Đi đâu vậy mẹ? - tui hỏi ổng.
_Thay đồ đi, mặc sơ-mi đó, kiếm thêm cà-vạt đeo vô.
_Rườm rà quá, nghỉ, anh đi một mình đi. - tui chán nản.
_Đi lẹ đi. Rồi tao nói cho nghe.
Lườm ổng, tui ngồi bật dậy, lục balô, không có cái áo sơ-mi nào hết.
_Nè. - ông Quang thảy cho tui cái sơ-mi mới tinh.
_Mới mua à?
_Ừ, lẹ đi.