Logo
Trang chủ

Chương 97

Đọc to

Nó im lặng, không trả lời.

_Trả lời tao đi, mày chắc không?!

_Tao chắc chắn! Tao không giống như mày!

_Tốt. Vậy từ nay mày khỏi lo, tao sẽ không xuất hiện trước mặt Trang nữa.

Đoạn, tui đẩy ghế ra, bước qua bàn đám chiến chữu, kêu tụi nó về.

_Vụ gì vậy T?

_Không có gì, về thôi. Rồi thì đường ai nấy đi, về nhà, tắm rửa, ăn cơm rồi lên lầu học bài. Xong rồi lấy bài hát ra coi lại. Tắt đèn đi ngủ, hình ảnh lúc chiều của Trang vẫn còn đâu đây trong trí óc tui…

Sáng, bật dậy, túm lấy cái cặp chạy như bay tới trường, quên luôn cả ăn sáng.

Vô lớp, thằng Qúi ngồi ở góc lớp cầm cây guitar “từng tứng tưng” suốt.

Bóng biển thì đi ăn rồi, chắc đi với nhỏ Châu.

Gặp Vi, tui gật đầu chào, Vi cũng cười rồi chào lại.

Từ lúc đi Vũng Tàu về tới giờ cũng một thời gian khá lâu rồi, cũng đủ đánh tan cơn say nắng của Vi đối với tui.

Và nàng cũng đã có một quyết định đúng đắn, nàng đã trở lại với thằng Qúi.

Ngồi xuống chỗ mình, lấy cái bài hát ra coi lại lần nữa, thằng Lân đang bị bà Đào túm cổ dạt cho một trận vì cái tội dê gái lớp bên cạnh.

Linh bước vào lớp, thiên thần xuất hiện rồi…theo sau Linh là thằng Nam.

Để bài hát xuống bàn, tui bước tới chỗ Linh. Ra là nó đang cố ép Linh nhận quà 8 tháng 3.

_Linh, nhận đi mà.

_Xin lỗi, mình không thích- Linh lạnh nhạt

_Xùy xùy, đi chỗ khác chơi.- tui bước ra, huơ huơ tay xua đuổi thằng Nam

_Mày tránh ra.- mặt nó tối sầm

Mặc xác nó nhìn, tui nắm lấy tay Linh:

_Mình đi ăn đi, anh đói rồi.- tui ngó thằng Nam cười đểu

_Để em cất cặp.

_Khỏi, anh xách cho.- tui cười

_Ừm.- Linh khẽ gật đầu, miệng em cười mỉm

Hai đứa thong dong dắt tay trước mặt thằng Nam, nó chắc tức quá nên vứt luôn gói quà vô sọt rác.

_Ăn gì giờ anh?

_Ăn bánh mì.

_Ngánnnnnnn….

_Ăn phở ha?

_Ngánnnnnnn….

_Ăn mì?

_Ngánnnnnnn….

_Chứ ăn gì hả cô nương?- tui hỏi

Linh ghé sát tay tui thì thầm….

_Ấy da….ăn cái đó không được đâu nha….

_Đi mà.- em nhìn tui bằng đôi mắt mèo con

_Thôi…

_Nha chồngggggg….- Linh tiếp tục nhìn tui, đôi mắt to tròn, long lanh

_Ưmmm…..thôi được rồi….- cuối cùng cũng phải khuất phục, về nhà phải luyện cho mình cứng rắn hơn, yếu lòng quá.

Đề xuất Tiên Hiệp: Ta Có Thể Giác Ngộ Vô Hạn
Quay lại truyện Ngẫm
BÌNH LUẬN