Logo
Trang chủ

Chương 2529: Mỹ nhân lệ

Đọc to

Nói cách khác, gã này chính là mắt xích yếu nhất trong đám địch nhân, là loại cần được bảo vệ.

Cho nên, hắn mới ở lì đây không rời đi.

Tuy có Độc Hành Đại Đế kia che chở, nhưng vết thương trên người gã này đã chằng chịt, khắp mình đầy thương tích. Tin rằng chỉ cần cố thêm chút nữa là có thể tiêu diệt được hắn. Chỉ cần giết được kẻ này, trận thế của địch nhân sẽ xuất hiện sơ hở, có thể định đỉnh thắng thế!

Bị suy nghĩ này thôi thúc, càng lúc càng có nhiều người vây lại. Thấy kẻ địch kéo đến ngày một đông, Nhuế Bất Thông hét lớn một tiếng: “Bệ hạ, thần không bảo vệ được người nữa rồi…”

Vèo một tiếng, hắn co giò bỏ chạy.

Ngươi bảo vệ Bệ hạ nhà ngươi ư? Đùa kiểu gì vậy? Rõ ràng là Bệ hạ của các ngươi đang bảo vệ ngươi! Hơn nữa tình thế bây giờ nguy cấp như vậy, thân là hộ vệ mà ngươi lại mặc kệ tất cả để chạy trốn?

Con người ta, sao lại có thể vô sỉ đến thế chứ?

Đúng là quá… vô liêm sỉ.

Có điều, các ngươi tách ra thì càng tốt, càng có lợi cho việc chia ra để tiêu diệt…

Đối phó với một mình tên tiểu tử này thì độ nguy hiểm nhỏ hơn rất nhiều so với việc phải đối đầu cả với Độc Hành Đại Đế.

Thế là hơn bốn mươi người phi thân đuổi theo!

Ở phía bên kia, La Khắc Địch và Tự Nương, một người dùng Lang Nha Kiếm, một người dùng Lang Nha Pháp Kiếm. Vợ chồng hai người tiếng sói tru không ngớt, ngươi tru một tiếng, ta hú một tiếng, nối tiếp nhau không dứt. Tuy chỉ có hai người nhưng lại tạo ra uy thế như vạn con sói cùng gầm thét…

Dù đang ở trong chiến trường sinh tử biến ảo trong từng giây, lại còn đến đây để báo thù, nhưng đám người Chu Dương vẫn cảm thấy có chút buồn cười. Thật không ngờ La Khắc Địch mãi không tìm được vợ, cuối cùng lại tìm được một người hợp với hắn đến thế ở đây!

Giữa những tiếng sói tru liên miên, từng cao thủ một cứ thế lần lượt ngã xuống, chết không nhắm mắt.

Tuyết Tiên Nhi nhìn chằm chằm vào Chu Dương đang điên cuồng tàn sát, đồng thời cũng chú ý đến Mạc Khinh Vũ đang cùng hắn kề vai chiến đấu. Hai người lúc hợp lúc tan, phối hợp thiên y vô phùng, châu liên bích hợp.

Phân thân của Tuyết Tiên Nhi có chút do dự.

Lý trí mách bảo nàng, kẻ địch nguy hiểm nhất lúc này chính là vị Độc Hành Đại Đế đang đại khai sát giới, giết người như ngóe kia, cần phải lập tức trừ khử.

Nhưng tình cảm lại thôi thúc nàng từng bước tiến về phía Mạc Khinh Vũ.

Lòng đố kỵ trong tim đã khiến nàng gần như phát điên. Nói gì thì nói, nàng cũng không thể cho phép trên thế gian này tồn tại một nữ nhân khác xinh đẹp hơn mình!

Chỉ cần có nữ nhân như vậy tồn tại, nhất định phải trừ khử!

Người trước kia đã chết, người bây giờ cũng phải chết!

Lòng đố kỵ của phụ nữ một khi đã trỗi dậy thì hành sự không còn nói lý lẽ gì nữa, hoàn toàn không thể nói lý!

Dưới tâm thái này, tất cả đạo lý, đúng sai, nguyên do đều trở nên không quan trọng, không còn ý nghĩa gì nữa!

Thế là, giữa tiếng chém giết vang trời, Tuyết Tiên Nhi bạch y lóe lên, tung người lên không, lăng không tấn công xuống. Trong khoảnh khắc, vô số luồng bạch quang với thế công bao trùm như thiên la địa võng đột ngột ập xuống!

Trong khoảnh khắc lao xuống, trên bề mặt tấm lưới dày đặc như thiên la địa võng ấy bỗng xuất hiện vô số lưỡi dao sắc bén có ngạnh. Trên lưỡi đao, ánh sáng xanh biêng biếc lóe lên.

Bầu trời hư vô vang lên một tiếng “ầm”.

Sự thay đổi đột ngột này không chỉ tăng thêm uy lực mà còn phong tỏa mọi đường tiến lui của Mạc Khinh Vũ.

Cách tấn công như vậy rõ ràng là muốn một đòn lấy mạng Mạc Khinh Vũ!

Hơn nữa, cho dù may mắn không chết… chỉ cần bị những lưỡi dao có ngạnh này chạm vào người, gương mặt xinh như hoa như ngọc kia cũng sẽ bị hủy hoại trong phút chốc!

Làn da trắng như ngọc cũng sẽ không bao giờ phục hồi được nữa.

Không ai biết rằng, trên Thiên La Địa Võng thần công này, Tuyết Tiên Nhi còn gia tăng thêm kịch độc với uy năng cực kỳ khủng bố!

Cũng không ai biết rằng, Tuyết Tiên Nhi, một nữ nhân có vẻ ngoài thánh khiết như tiên như tuyết, không chỉ lòng dạ hiểm độc mà còn là một độc phụ chính hiệu!

Một đại hành gia trong độc đạo!

Loại độc trên đó, bất kể là nữ nhân xinh đẹp đến đâu, một khi trúng phải, cả đời không có thuốc giải.

Hơn nữa, loại độc này chỉ nhằm vào phụ nữ, đối với đàn ông lại vô dụng!

Mạc Khinh Vũ vừa định thoát thân thì đột nhiên cảm thấy không khí xung quanh trở nên vô cùng đặc quánh.

Dù nàng vẫn tự tin có thể thoát ra được, nhưng nếu phá vỡ sự phong tỏa này thì chắc chắn không thể cùng lúc đối phó với đòn tấn công của hơn mười đối thủ phía trước. Hơn nữa, dù có thể đối phó được với những người trước mặt, tấm đại võng trên đầu lại phải làm sao?

Ba tầng nguy cơ, ba mặt vây giết, phải lựa chọn thế nào?!

Mạc Khinh Vũ trong thoáng chốc gương mặt xinh đẹp lạnh đi, đột nhiên khẽ thét dài một tiếng, vận dụng tu vi đỉnh phong của bản thân, bộc phát uy năng mạnh mẽ, tức thời phá vỡ sự trói buộc của ngoại lực. Tinh Mộng Khinh Vũ Đao trong tay nàng lóe lên ánh sáng mông lung vô tận, nhanh như chớp liên tiếp vung ra mấy trăm đao bức lui hơn mười kẻ địch trước sau, trong đó có hai người máu tươi phun ra. Trong nháy mắt đẩy lùi địch, Tinh Mộng Khinh Vũ Đao lại lóe lên quang mang, chuẩn bị chém một đao vào tấm đại võng đã sắp chụp xuống đầu.

Đao cương đã hình thành, màu xanh nhạt ẩn hiện, uy lực của đao này đủ khiến thần ma phải lui, tinh linh câm nín.

Bóng trắng của Tuyết Tiên Nhi mang theo nụ cười tàn khốc đến cực điểm lướt tới, ngoại lực khổng lồ lại xuất hiện, tức thời phong tỏa không gian xung quanh. Nàng đã dụng tâm sắp đặt kế hoạch liên hoàn này chính là vì khoảnh khắc này. Con nhóc này lại muốn dùng đao cương phá Thiên La Địa Võng sao?

Sao có thể được!

Ngươi cứ ngoan ngoãn bị hủy dung cho ta đi!

Thế gian này tuyệt đối không cho phép tồn tại nữ nhân nào đẹp hơn ta, trước đây không có, bây giờ và tương lai cũng sẽ không có!

“Yo, tiểu muội muội, trông thật khiến người ta thương yêu, đúng là một mỹ nhân tuyệt đỉnh…” Giọng Tuyết Tiên Nhi dịu dàng, nhẹ nhàng: “Lại đây, để ta xem kỹ nào… Chậc chậc, khuôn mặt nhỏ nhắn này thật là đẹp… Chỉ là, khuôn mặt này chỉ có thể trở thành dĩ vãng mà thôi…”

Vừa khe khẽ ngâm nga, nàng vừa vung đôi tay ngọc, hai dải lụa trắng bay ra như rồng, mạnh mẽ quấn lấy Tinh Mộng Khinh Vũ Đao. Đao cương vốn không gì cản nổi, không gì không phá được lập tức bị áp chế, nhất thời khó phát huy uy lực.

Mắt thấy tấm đại võng sắp rơi xuống.

Ngay lúc này, một bóng trắng “vút” một tiếng lướt qua không trung, một giọng nói trong trẻo cất lên cười: “Lưới cá tốt như vậy, nên dùng để bắt cá thôi, sao lại ném lên đầu người khác thế? Đúng là không phải con người!”

Một bàn tay thon dài trắng nõn lại có thể từ trên không trung nắm lấy mũi một lưỡi đao ẩn mình trên Thiên La Địa Võng. Ngay sau đó, lấy đó làm điểm phát lực, nàng “vù” một tiếng nhấc bổng cả tấm lưới lên, tức thì bay vút lên không, tiện tay vung một cái, vậy mà biến tấm lưới lớn thành một vật giống như cây gậy, bổ thẳng vào đầu Tuyết Tiên Nhi.

Tuyết Tiên Nhi kinh hãi lùi lại.

Tấm lưới này, tên là Mỹ Nhân Lệ, sát thương có lẽ không mạnh, nhưng đối với bất kỳ nữ nhân nào cũng là một cơn ác mộng!

Mỹ nhân lệ, lệ rơi hồng nhan đổi!

Chỉ cần là phụ nữ, một khi chạm vào tấm lưới này, dù chỉ trong một khoảnh khắc, sẽ lập tức trúng độc!

Hơn nữa, ngay cả chính Tuyết Tiên Nhi cũng không có thuốc giải, nếu không cẩn thận trúng phải, cũng sẽ cả đời không thể hồi phục!

Trên đó có cấm chế của Thánh Quân, có công sức tu luyện của bản thân, nhìn như bình thường nhưng thực chất lại không hề tầm thường!

Mỗi lần ra tay, tất yếu đi kèm với phong tỏa không gian, kịch độc lan tỏa khắp nơi!

Nhưng người này lại có thể dễ dàng cầm nó trong tay như vậy, hoàn toàn không hề hấn gì!?

Nhìn kỹ lại, chỉ thấy một thiếu nữ áo trắng, tựa như đóa sen trắng mới nhô khỏi mặt nước, đứng đó yêu kiều, gương mặt thông tuệ, đang nhìn mình với ánh mắt đầy mỉa mai. Tấm lưới của nàng, trong tay đối phương, bị xách lên như một con cá chết.

Nhẹ nhàng, không chút để tâm.

Tuyết Tiên Nhi thấy vậy thì thật sự kinh hãi vô cùng. Vừa rồi chỉ thoáng nhìn qua, không quan sát kỹ, ban đầu còn tưởng thiếu nữ kia có lẽ đeo loại găng tay thần dị nào đó có thể trừ độc. Nhưng giờ nhìn kỹ lại, trên tay thiếu nữ này rõ ràng không hề có găng tay gì cả, chỉ dùng hai ngón tay kẹp lấy mũi đao. Nhưng tại sao nàng ta lại không trúng độc?

Thiếu nữ này, dĩ nhiên chính là Chu Nhạc Nhi. Chỉ thấy nàng cầm Mỹ Nhân Lệ của Tuyết Tiên Nhi, mỉa mai nói: “Một đời Thánh Hậu, lại dùng một tấm lưới rách nát như vậy làm vũ khí? Có phải là quá mất mặt không?”

Nói rồi, nàng bĩu môi: “Này, vẫn là nên trả lại cho ngươi. Chỉ là sau này đừng bao giờ mang ra làm trò cười cho thiên hạ nữa, ta cũng thấy xấu hổ thay cho ngươi.”

Nói xong, nàng tiện tay ném tấm lưới độc ác kia trở lại.

Chu Nhạc Nhi lại có thể tiện tay ném trả món hung khí hại người này cho Tuyết Tiên Nhi, chẳng lẽ nàng ta thật sự bị ngốc sao?!

Tuyết Tiên Nhi cười duyên dáng, nói: “Dù là Thánh Hậu, cũng phải đồng cam cộng khổ với con dân thiên hạ, trên đời này, đâu có thứ gì thật sự tốt chứ?” Nói rồi, nàng tiện tay đón lấy tấm lưới.

Tấm Thiên La Địa Võng này luyện chế không dễ, đã có cơ hội lấy lại không mất công sức, sao có thể bỏ qua? Chỉ là điều Tuyết Tiên Nhi quan tâm hơn cả là rốt cuộc đã có vấn đề gì xảy ra? Chuyện này nhất định phải làm cho rõ. Tại sao nàng ta không trúng độc?

Còn nữa… Tấm lưới này tuy trông chỉ là một tấm lưới, nhưng sự tinh xảo bên trong lại vô cùng vô tận, kể cả mỗi một sợi tơ tạo thành nó đều là bảo bối khó tìm trên thế gian! Sao có thể tùy tiện vứt bỏ như vậy?

Là do nữ nhân này xuất thân từ bàng môn, có mắt không tròng, hay là tự cao thân phận, khinh thường vật này?

Nhưng, ngay khoảnh khắc Tuyết Tiên Nhi vừa cầm vào tay, nàng đột nhiên kinh hãi hét lên một tiếng, tiện tay vứt tấm lưới đi…

Hóa ra còn có khả năng thứ ba – mượn cơ hội chế ngự địch!

Nhưng Tuyết Tiên Nhi nhận ra thì đã quá muộn.

Bàn tay ngọc trắng hơn cả tuyết của Tuyết Tiên Nhi, giờ phút này đã biến thành màu xanh, ngay sau đó chuyển sang màu tím. Rồi, có thể thấy một đường màu tím đen, men theo cổ tay leo dần lên trên, tốc độ lan ra nhanh đến mức mắt thường cũng có thể thấy được.

Tuyết Tiên Nhi hoảng hốt thất sắc, vội vàng vận dụng tu vi Thánh Nhân đỉnh phong của mình để ngăn độc tính lan lên, kìm hãm độc tính, nhưng lại kinh hoàng phát hiện ra, thủ đoạn này lại hoàn toàn vô dụng!

Đường màu tím đen kia hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi chân khí linh nguyên. Nó vẫn cứ từ từ đi lên, tuần tự có trật tự.

Chỉ trong nháy mắt, nó đã lan đến cẳng tay. Cả cánh tay đều đã xanh ngắt.

Nhưng, may mắn là, đường màu tím đen này đến đây thì không còn di chuyển nữa, dường như bị một vật gì đó kìm hãm lại.

Đề xuất Tiên Hiệp: Cẩu Thả Tại Nữ Ma Đầu Bên Người Vụng Trộm Tu Luyện
Quay lại truyện Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
BÌNH LUẬN