Em chỉ vừa nghe đến mấy ngày thôi là em đã thấy sướng rồi, vì nó đồng nghĩa với việc em sẽ được nghỉ ngơi. Lâu lắm rồi em chưa được tự do đến thế này!
Đưa P về đến cổng xong, em cũng về nhà, kết thúc một ngày đầy cảm xúc và mệt mỏi. Cảm xúc đủ loại, từ bất ngờ vì thấy P thay đổi nhiều quá, đến bối rối vì chẳng biết nói gì... Vân vân... Nhưng trên hết là cảm giác buồn man mác, như thể em vừa đánh rơi một thứ gì đó đã từng nằm chênh vênh trên tay. Đến khi không còn nó nữa, em mới bất chợt nhận ra là em cần nó nhiều đến nhường nào. Nhưng cái gì đã ra đi thì khó mà trở lại được, nhất là trong chuyện tình yêu, vậy nên em cũng chấp nhận mỗi người một lối đi riêng.
Mệt quá, em ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Gần sáng tỉnh giấc, em thấy di động có 2 tin nhắn của con M.