Logo
Trang chủ
Chương 14: Quay ngược

Chương 14: Quay ngược

Đọc to

Vậy là sau hơn 1 tháng, em mới được trở lại với các bác. Ban đầu, em chẳng nghĩ mình có ngày được viết những dòng này, nhưng mọi chuyện xảy ra sau đó cũng không tệ như em nghĩ. Điều mà làm em nuối tiếc nhất khi chuyện này xảy ra là làm mất niềm tin của mọi người đối với mình. Trước giờ em vẫn luôn sống đặt ra cho mình một quy tắc quan trọng: Đó là lòng tin. Có lòng tin rồi thì mọi người mới tin tưởng mình, mọi thứ cũng sẽ dễ dàng hơn. Nhưng giờ đây, sau khi chuyện đấy xảy ra, những thứ em gây dựng từ đầu khi đi làm đều tan tành. Khoảng thời gian đấy, nhiều khi hút điếu thuốc nghĩ lại em cảm thấy mọi thứ hiện giờ mông lung lắm các bác à. Chẳng còn gì cho mình cả, nó tựa như những mảnh thủy tinh vỡ ra không thể nào hàn gắn được.

Em còn nhớ về khuôn mặt của con M sáng hôm đó, mắt nó ướt đẫm nước mắt mà vẫn gượng hỏi em vì sao em lại làm thế. Em chẳng biết nói gì, nhiều lúc cảm giác như nó đang cố kìm nén những dòng nước mắt vỡ òa ra, còn em thì chỉ biết nắm hai tay nó nói lời xin lỗi. Cho đến tận bây giờ, câu nói ngày hôm đó của nó nói với em mà em vẫn còn nhớ rõ, đau lắm các bác ạ. Có những câu nói trong cuộc đời mình chẳng bao giờ quên được, nhất là những câu nói sau khi mình làm tổn thương một ai đó, chắc em sẽ nhớ mãi câu nói đấy đến cuối đời...

"Khi giọt nước khi tràn ra ngoài ly sẽ chẳng bao giờ gom chúng lại vào cốc như trước và lòng tin khi đã mất đi cũng sẽ chẳng bao giờ lấy lại được nữa..."

Nói xong, con M cố gắng mím chặt môi mình để không khóc òa, nó cố gắng tỏ ra mạnh mẽ như mọi hôm. Nhưng chỉ duy có hai dòng nước mắt cứ tự động ứa ra mà nó không kìm nén được, nó gạt tay em ra và đứng dậy đi về trước. Em lúc đó chỉ biết ngồi im lặng, bất động như một bức tượng sáp. Ngồi nhìn theo hình dáng nó đi xa dần mà chẳng làm được gì cả, em cảm thấy mình như vừa giết chết một con người, một điều gì đó đã đặt hết lòng tin vào bản thân em, tin một ngày em sẽ đưa họ đến nơi tốt đẹp hơn bây giờ, nơi mà tràn ngập ánh nắng, tiếng chim..., nơi mà ở đó sẽ không còn tiếng nhạc club, không còn những viên ecstasy, hay không còn những khuôn mặt đờ đẫn vì bay lắc...

Nơi đấy sẽ là một nơi chỉ luôn có hạnh phúc, tiếng cười mà thôi. Nhưng mọi thứ thật sự chẳng như em nghĩ, lòng tin do tay em tạo nên và cũng do chính tay em phá hỏng nó. Để giờ, trong tâm trí hai đứa như có một bức tường vô hình màu đen mà chẳng thể nào phá được. Ngồi thần ra suy nghĩ một lúc thì em mới để ý điện thoại đang rung từ lúc nào. Nhìn tên người gọi em cũng đoán ra một phần nào đó là ông sếp em, bố của con M. Chắc là có chuyện rồi nhưng em không ngờ nó đến sớm thế, em cũng mệt mỏi chẳng muốn nghĩ nhiều nữa, lặng lẽ châm nốt điếu nữa rồi thanh toán ra về.

Ngồi trên xe mà em có cảm giác yên bình lắm, chẳng còn lo sợ như tối hôm trước, chẳng còn nghĩ nhiều như sáng nay, chính bản thân em còn không nghĩ mình lại bình thản thế này. Mọi thứ đều có lý do của nó. Và lý do của chuyện này là em, em phải chịu trách nhiệm về những gì mình đã gây ra, rồi mọi thứ sau này sẽ chẳng còn liên quan đến em nữa, đến đâu thì đến vậy...

Khi xe dừng trước cổng, em xuống xe thì thấy M đang đứng trong nhà nhìn ra ngoài, nó thấy em tới liền quay mặt đi luôn. Vào trong nhà em nhìn thấy nó ngồi xem TV ngoài phòng khách không nói năng gì, em biết lúc này em có nói nó cũng chẳng thèm trả lời mình, thôi thì đành im lặng vậy.

Ngó nghiêng được một lúc chẳng thấy ai cả, mãi một lúc sau bố con M mới đi từ trên tầng xuống dưới phòng khách. Ông sếp nhìn em lầm lì chẳng nói câu gì, lúc này em cũng đã đoán lão đang điên tiết với em đến mức nào rồi!

"Bây giờ mà cứ im lặng lâu thế này thì chết chắc." Nghĩ xong, em liền mở lời trước cho hai bên đỡ căng thẳng:

"Cháu chào chú, chú hôm nay không đi làm ạ!"

Em vừa nói xong, tưởng đâu nói ra không khí sẽ dễ chịu hơn, ai ngờ mặt lão hầm hầm tiến về phía em. Em chưa kịp hiểu chuyện gì thì ăn nguyên cái bạt vào ngay mặt.

"Tao trả tiền thuê mày để mày làm thế à, thằng chó này!"

Lão vừa quát xong liền rút ngay cái cán trúc lau nhà gần đấy đập thẳng vào sườn em, bị đánh bất ngờ quá nên em ngã lăn ra đất. Lão thấy em ngã ra vẫn chạy lại cầm cái cán trúc đập liên tục vào lưng em, vừa đập lão vừa hét:

"Mày nói cho tao biết, sao mày làm thế, nói không không tao đánh chết bây giờ. ĐM, mày phá hoại con gái tao, phá cả nhà tao. Vậy mà mất công tao tin mày, thằng khốn nạn..."

Lão cứ vừa lặp đi lặp lại câu đó, vừa nói vừa đập liên tiếp vào người em. Em thì nằm ôm đầu cố gắng gượng dậy sau mỗi nhát đánh của lão. Ông sếp công nhận già rồi mà vẫn khỏe thật, đúng là trước trong quân đội về hưu có khác, vụt phát nào thấm đến xương tủy phát đấy, toàn vụt theo kiểu ngang thân rồi chuyển đầu cán trúc ấn vào chỗ vừa vụt, hơn hẳn mấy thằng ma cô đánh em hồi trước. Lão quật được một lúc thì có tiếng hét của con M rõ to:

"Bố thôi ngay đi, chuyện chưa đủ lớn à!"

Lão dừng tay quay sang con M, cầm cái gậy chỉ thẳng vào mặt con M quát:

"Ơ cái con cmm, mày thích bênh nó à, mày muốn bênh nó sau khi nó đưa chuyện cả nhà mày lên mạng à. ĐM con mất dạy này, mày muốn đi theo nó như con mẹ mày hồi trước đúng không? Cút ngay cho tao!"

Em lúc đó thì vừa đau vừa choáng, chẳng nghe rõ được từng lời nói của lão là gì, chỉ biết khi lão nói xong, con M thay đổi thái độ 180 độ so với mấy giây trước, nó cầm cái điều khiển tivi ném thẳng vào kính tủ rượu vỡ choang một cái, rồi trừng mắt nhìn bố nó:

"Tôi không bênh ai cả, tôi chỉ nói để ông hiểu là ông làm thế không giải quyết được gì hết, ông nghĩ ông làm thế là có thể hết mọi chuyện à, ông đánh người chảy máu ra đấy ông đã thấy vui chưa? Có sướng như ông nghĩ ban đầu không? Từ bé ông đã không ở bên cạnh tôi thì lớn lên ông cũng đừng đem cái chuyện mất dạy hay có dạy nói trước mặt tôi, bố ạ!"

Con M vừa nói xong thì lão sếp cứng họng, đứng sững người lại một lúc không nói được câu gì, chắc lão cũng sốc khi nghe chính đứa con gái ruột mình nói thế. M đứng nhìn bố nó một lúc lâu, rồi nó quay sang bảo em với giọng lạnh lùng như hai người xa lạ:

"Còn anh thì đi về đi, đừng bao giờ quay trở lại nhà tôi một lần nào nữa, cũng đừng liên lạc hay xin lỗi tôi làm gì. Tôi mệt mỏi về anh thế là đủ rồi, anh về đi..." Em nghe M nói cũng biết nó thất vọng về em đến nhường nào, chắc nó cũng chẳng muốn em hiện diện trước mặt nó một giây nào nữa, em đành gắng gượng dậy lết ra về.

Lúc đứng lên, em đau quá nên chỉ cố cúi đầu tỏ ý chào chứ không nói được câu gì. Khi ra ngoài cổng nhà thì trời đang mưa phùn nhẹ. Chẳng hiểu sao lúc đó khi những giọt nước mưa rơi xuống mặt, em lại cảm thấy yên bình, chẳng muốn nghĩ ngợi điều gì nữa, dường như tất cả mọi thứ đều cuốn trôi đi mất. Nếu còn, thì chỉ còn lại vết thương mà em biết chắc phải rất lâu sau này mới có thể lành lại được. Đi bộ từ nhà của M ra ngoài đầu ngõ không phải là quãng đường dài mà sao hôm nay em cảm thấy nó xa đến thế. Cố gắng loạng choạng bước đi, chốc chốc lại tựa vai vào tường lấy điểm tựa cho khỏi ngã, lúc đấy suy nghĩ của em chỉ muốn "về nhà thật nhanh nằm ngủ một giấc ngon lành, lao lên giường luôn éo tắm rửa gì hết, đây sẽ là giấc ngủ ngon nhất từ khi mình đi làm".

Đi được một đoạn thì em mệt và đau quá, chẳng biết có nứt cái xương mẹ nào không nữa, đành ngồi xuống tựa người nghỉ ở ngay cạnh chiếc cột điện duy nhất còn sáng đèn trong ngõ. "ĐM, chắc giờ cũng gần 12h đêm rồi, trời còn mưa phùn thế này nữa, chẳng ai đi qua mà nhờ đi hộ đâu, chỉ sợ giờ đi đường gặp 3, 4 thằng nghiện hay đứng thì bỏ mẹ...". Nghĩ thế, tự nhiên em cảm thấy rùng mình hơi lo sợ, phần vì giờ em mệt đói lả người cả ngày chưa ăn gì, phần vì em đang bị đau cả người nữa, chẳng biết có đấm nổi thằng nào không, chứ nó mà lao ra bây giờ thì vỡ mồm là cái chắc.

 

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Tru Tiên (Dịch)
BÌNH LUẬN