Logo
Trang chủ
Chương 16

Chương 16

Đọc to

Hai thằng ngồi ngắm nghía cái xương một hồi lâu, vẫn chẳng thể biết chắc được 100% cái xương này là xương gì. Có thể là xương người, hoặc là xương bò hay chó chẳng hạn. Chỉ có chuyên gia phân tích mới giúp chúng tôi được trong lúc này. Mà cơ bản là làm gì có chuyên gia, có ai mà lại đi tin mấy thằng sinh viên quèn này. Thế là hai thằng tra mạng, tìm điểm giống của xương người, blah blah. Nhưng vô vọng, chỉ có thể đoán mò. Ở ngoài mô đất chắc chắn vẫn còn, hoặc thậm chí là nhiều nữa là khác. Trời nắng lên lại, và mùi hôi của nước mưa ở dưới đất bắt đầu bốc lên. Hơi khó chịu một chút nhưng vẫn đỡ hơn cái cảnh mưa hoài và lớn như vậy. Không biết tối nay có còn mưa nữa hay không?

Thằng Q đang ngồi bấm bấm điện thoại, xong rồi nó nói:

- Tao chạy đi đây cái.
- Đi đâu, tao đi luôn.
- Thôi được rồi, tao đi tìm người nên đi một mình, mày ở lại chờ thằng P đi, chắc nó chở hàng cho má nó xong là nó vô đó.
- Ờ ok.

Nó dắt xe ra cổng, nhìn cái điện thoại thêm một lần nữa. Rồi nó phóng xe đi thẳng, tôi chả biết thằng này nó âm mưu làm cái gì, nhưng tôi cũng không quan tâm. Ít nhiều gì trời cũng đã tạnh và có chút nắng. Nhưng ở phía xa xa kia vẫn còn loáng thoáng mây đen. Có vẻ là vẫn còn mưa. Tôi thở dài rồi bước vô nhà, lấy mấy bịch khô bò với bánh ngọt ra gặm rồi xem lap. Dường như mọi thứ im ắng và không có gì thay đổi. Chỉ lâu lâu tôi hơi giật mình vì có tiếng lục tục trên trần. Tôi khóa cửa cẩn thận rồi đẩy cái laptop ra một bên, bật chuông điện thoại lỡ thằng nào nó về còn nghe. Nhắn tin cho con gấu một cái nói là phải xuống đây lâu dài, có gì nói bà chủ nhà dùm. Xong đâu lại vào đấy. Tôi đánh một giấc ngon lành...

Trong giấc mơ, tôi mơ thấy đủ thứ, không nhớ rõ nhưng nó có một dấu ấn nào đó về những chuyện xảy ra gần đây. Làm cho tôi cảm nhận như cái cô gái mà tôi gặp mà mọi người cho là "ma" đó, có liên quan gì tới cái mô đất. Không liên quan bình thường mà còn liên quan sâu đậm nữa. Và trong giấc mơ, hình như cô ta còn muốn nói gì đó với tôi, nhưng tôi có cảm giác là ai đó đang lay tay của tôi... :sweat: Mắt tôi vẫn nhắm nghiền cố gắng mở ra nhưng không mở được. Cái cảm giác giống như mọi người hay gọi là bóng đè. Tôi ghì người, càng ghì thì tay tôi càng tê. Tôi cảm giác như cái nền nhà đang bị rung rinh vậy. Tôi không còn nằm trên mặt đất nữa, và hình như đang bay trên trời. Chẳng lẽ số kiếp tôi đã tàn :sosad: Biết là không còn cách nào, tôi thả lõng người ra, rồi nắm chặt hai tay, ngồi thẳng dậy. Đầu tôi nhức một cách không thể tưởng tượng. Tay chân nhức nhối như vừa bị một vật gì đó đè cả mấy tiếng đồng hồ. Đúng là ngủ tầm 4, 5 giờ chiều thiệt là khủng khiếp. Tôi chợt nhận ra, mọi thứ vẫn rung, cái nền nhà vẫn có cảm giác đang loay chuyển. Tôi giật mình tưởng như mình vẫn còn trong mơ, tôi quay qua quạy lại, thì tổ cha nó, cái điện thoại trong túi nó rung nãy giờ :canny:

- Alo, thằng nào gọi tao :angry:
- Má, mày không có mắt hay sao mà không nhìn số, ra mở cửa.
 

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Nhật Ký Thành Thần Của Ta
BÌNH LUẬN