Ngay sau khi phát hiện có người đứng ở ngoài nhà thằng Q, tôi và thằng P đều đứng đơ như một cây cơ. Bóng dáng một người đang đứng sừng sững ở ngoài trời không một mái che giữa một cơn mưa như thế này thì quả là lạ. Lạ hơn nữa là người đó còn ẵm theo một đứa bé. Nhưng chưa kịp nhìn rõ hơn, thì dần dần bóng dáng người đó đã phai dần và chìm vào bóng tối lạ thường. Tôi quay ra sau lưng nhìn thằng P, thằng P cũng nhìn tôi và chỉ biết đứng đó cho tới khi con miêu của thằng P bỏ ra ngoài phòng khách. Thằng Q lúc này cũng đã thay đồ xong, nó cũng chưa biết có chuyện gì xảy ra. Hai đứa tôi lúc này mới bước ra ngoài, và kể với nó:
- Cái gì, người ẵm em bé, mà làm sao mày chắc đó là em bé? - thằng Q hốt hoảng.
- Tao không chắc, nhưng rất giống, cái cách ẵm em bé nhìn là biết, mà đâu phải mình tao, thằng C cũng thấy kìa - thằng P quay qua nhìn tôi.
- Ừ, tao cũng thấy, không lầm đâu.
- Lạ vậy, ẵm em bé, đứng dưới trời mưa trong đêm khuya thế này thì làm gì?
- Mày hỏi tụi tao thì tụi tao cũng bó tay. :surrender:
Ba thằng ngồi trầm ngâm một hồi, tôi mới chợt nhớ chuyện của thằng Q:
- Ủa, rồi bà 3 của mày sao?
- Bả chưa có ra được, ít nhiều gì phải 2, 3 ngày nữa. Nhưng tao có kể chuyện của tụi mình cho bả nghe rồi. Bả nói bả sẽ chuẩn bị đồ nghề gì gì đó, tới ngay khi có thể.
- Ừ, tao muốn giải quyết cho xong lẹ cho rồi, biết là mấy cái chuyện ma quỷ này nữa thật nữa giả, nhưng tao đuối lắm rồi - thằng P lên tiếng.
- Mày tưởng mình mày đuối à, đứa nào không đuối. Nhưng tao muốn giải quyết rõ một chuyện duy nhất thôi.
- Chuyện gì?
- Con bé T, tao có linh cảm nó gần đây.