- Chết! Không được! - bỗng thằng Q lên tiếng.
- Chuyện gì mà không được?
- Hình như bà Ba đó.
- Thì có sao?
- Không được, mẹ tao mà thấy bà Ba lại có chuyện.
- Ừ ừ, vậy giờ làm sao?
- P, mày chạy lên trước, rồi kiếm cách đưa bà Ba tránh cái đi.
- Sao mà kịp bây giờ?
- Cứ chạy đi, tao kiếm cách câu giờ mẹ tao.
Vừa dứt câu, thằng P gật đầu một cái, rồi nó phóng như bay ra ngoài. Tui chẳng biết ất giáp gì chỉ đi theo thằng Q tới ngay chỗ mẹ nó. Chạy hụt hơi mới kịp tới chỗ, lúc này mẹ nó mới giật mình mà quay lại đằng sau:
- Ủa, sao con còn ở đây? - một câu nói có một chút gì đó bí ẩn.
- Dạ... dạ... ờ thì thằng P quên đồ, con quay lại lấy dùm nó.
- Quên đồ gì? Mà con vô nhà hồi nào? Sao mẹ không thấy?
- Dạ... thì... con mở cửa không được, nên leo hàng rào vô luôn - nó nói như bắt được vàng.
- Phải không?
- Dạ thiệt, à nè... - hên sao con miêu của thằng P ngay gần đó, nó chạy lại ôm con miêu lên rồi cười hề hề ra vẻ "Con nói đúng mà mẹ".
- Ừ, nhưng để mẹ lên nhà coi thử, hình như có ai trước nhà.
- Thôi mẹ để con, vô nhà đi mẹ, tối rồi.
- Con kì thiệt, lỡ bạn bè mẹ sao?
Tới đây thì nó với tui đứng hình, không còn cách nào để câu giờ nữa, chỉ biết trông chờ vào thằng P. Bỗng dưng, tui nghe tiếng bước chân đằng sau vườn, tui giật mình quay ngược lại, dùng con mắt dò xét một hồi, và đảo qua đảo lại... Chẳng có gì cả, xung quanh chỉ là một màu đen, và vô tình ánh mắt của tui lại bắt gặp ba nén nhang đó... Ba nén nhang cháy rực bốc lên những làn khói mờ mờ ảo ảo kì lạ. Kì lạ, chắc chắn là tiếng bước chân người. Nghe như có vẻ hối hả lắm.