Logo
Trang chủ
Chương 47

Chương 47

Đọc to

Phía ngoài cửa sổ đã có chút ánh sáng len lỏi của mặt trời sớm, có lẽ nãy giờ tụi tui đã không quan tâm nhiều tới giờ giấc nữa rồi. Sau nhiều chuyện đã xảy ra với thằng Q, thằng P, tui lại thấy mình có một chút gì đó may mắn. Vì ít nhiều chắc tui cũng là người ngoài cuộc. Tui quay lại thì đã thấy thằng Q gác tay lên trán ngủ từ lúc nào. Bây giờ thì nó là người mà có nhiều tâm sự nhất lúc này, tui cũng chả biết phải làm sao. Thằng P thì đã lăn ra ngủ lại, con miêu cũng yên giấc trên người đó. Tui cũng chẳng phải làm gì nữa, bây giờ cũng đã đến lúc ngủ một giấc sâu......

Mở mắt dậy thì cũng đã 11h trưa hơn, nắng chiếu thẳng vào mặt nên không thể nào không tỉnh được. Nhìn quanh thì thằng Q đã mất tích, thằng P thì đang đứng ngoài sân, giống đang tập thể dục :surrender:. Tui leo vào đánh răng xong rồi phóng ra ngoài cũng quơ tay quơ chân vài đường xong mới lên tiếng:

- Khỏe chưa mày?
- Ừ, cũng đỡ đỡ rồi.
- Tốt, lỡ có gì tao lại tốn tiền thuốc.
- Cám ơn mày, ít nhiều hôm qua cũng nhờ có tụi bây
- Ơn nghĩa gì, cho tao chầu bún thịt nướng đi
- Ừ xíu đi.
- Mà thằng Q đâu, bà 3 nữa??
- Đi rồi, đi đâu sáng sớm.
- Ờ..
- Đỡ tốn.

Thằng P dứt câu thì cũng nhắm mắt lại hít thở, hít lấy hít để cứ như là để dành, sau này có dịp lấy ra xài hay sao đó. Xong hai thằng thay cái quần đùi rồi dông ra cái tiệm bún thịt nướng thơm phứt. Vẫn là một mùi hương không thể nào bỏ qua được, đúng là ở dưới quê ăn có vẻ dân dã và ngon hơn. Bà chị bún thịt nướng vẫn ríu rít như trước, chỉ có điều không có thằng Q nên bả ít tiếp chuyện hơn. Bả đưa cho 2 phần bún rồi quay đi tiếp tục bán. Ở dưới quê mà đông khách như thế này thì cũng sướng, đủ sống qua ngày thậm chí còn dư. Loay hoay một hồi thì 2 đứa cũng kiếm ra một cái bàn trống.
 

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh
BÌNH LUẬN
Đăng Truyện