Không biết nó kêu dắt theo con chó để làm gì, nhưng em cũng vòng vào dắt con chó ra... Đi đường từ bên hông nhà, ra sau vườn... Vườn nhà em trồng chuối, với mấy cây ăn trai là chính, ngoài ra còn một cái giếng để lấy nước ở ngoài đó... Hồi nhỏ chơi năm mười hoài...
Đèn flash rọi đủ sáng để tụi em đi khỏi bị vấp... xung quanh tiếng tắc kè kêu loạn xạ ngầu, gió thì vẫn cứ thổi,... Nghĩ đi nghĩ lại mới thấy lạ chuyện ông Lý Khmer..
Mẹ nói rằng:
"Ổng đóng cửa ở trong nhà, tới tối thì chó tru, công an đến nhà thì không gặp.."
Woái.. vậy hổng lẽ ổng không ăn không uống, có đói cũng phải đi mua đồ ăn, mà đi mua thì người ta cũng phải thấy ổng chứ... Chợt một phát hiện xuất hiện trong đầu em hiện lên:
Tại sao mấy ngày sau chó không tru nữa và cũng không còn thấy chó nhà ổng nữa... lúc đó em nghĩ: chỉ có chết mới không còn thấy nữa, mà chết thì sao mà chết, người ngoài thì không thể giết, cũng chả ai rãnh mà vào nhà ông Lý Khmer để giết chó... Chỉ có một chuyện: đó là chính ổng giết...
Đang nghĩ tới đó thì thằng P giựt người một cái, hất cái tay vào người em làm rớt cái điện thoại xuống dưới đất...
"Má.. gì vậy mày.."
"Chị H... chị H... ma ma.." lần đầu tiên em nghe thằng P nói với cái giọng sợ hãi như vậy
"Ở... ở... đâu...?"
Cái điện thoại rớt xuống dưới đất nên xung quanh chỉ còn màu đen... vậy mà lúc em nhìn ra phía bên kia hàng rào thì lại có bóng vàng vàng, như một cô gái... Cha mẹ ơi.. lại còn cười nữa chứ... :sosad:
Em la lớn:
"Chạy... chạy..." con chó em sủa ầm lên...
Em lấy tay mò mò dưới đất kiếm cái điện thoại rồi xách dép phóng.. thằng P theo sau, trên tay vác con chó.. vì kéo dây xích mà nó không chịu đi...
Hai thằng chạy bán sống bán chết vào nhà... nhưng được nữa đường em quay đầu lại nhìn thử thì không phải là bóng người mà là.............. cái bóng đèn dây tóc, treo ở sát hàng rào....
"Ê... ê ... khoan khoan.."
"....."