"Ơ... dạ..."
"Con kêu nó ở lại ngủ luôn mẹ à."
"Ờ... cũng được... mà 2 đứa thức khuya dữ..."
"Dạ... mà mẹ có nghe thấy gì không?"
"Nghe gì?"
"Dạ không... con hỏi thử, mà sao mẹ dậy?"
"Tụi bây mở đèn sáng, nên mẹ giật mình..."
Quên, hai đứa vào nhà cái mở đèn sáng trưng... Mẹ em nói thêm vài câu nữa rồi quay về phòng. Em với thằng P mở đèn ở hiên nhà rồi xách mấy bịch bánh ra trước ngồi...
"Hay là giờ đi nữa không?"
"Điên hả mày... nãy mày cũng đòi đi... rồi cũng xém té đái... chưa sợ hay sao mà đòi đi nữa?"
"Đi xem thử..."
"Xem gì nữa?"
"Qua nhà ông Lý Khmer."
Nói tới đây... em tưởng giỡn... mà nó nói thiệt... kêu xíu nữa đi...
"Sao không đi buổi sáng mà đi giờ này?"
"Đi giờ này ổng mới không biết... đi buổi sáng ổng biết sao."
"Ổng có ở đó đâu mà biết..."
"Sao mày biết?" nó hỏi một câu em cứng họng...
"Ừ... thì lỡ rồi... chơi luôn..."
Giờ này đã 12h kém... em với nó vác mấy cái cây gỗ đi... thêm cái điện thoại của em... em kêu đem theo con chó... nhưng thằng P không chịu....
Nhà ông Lý Khmer cách nhà em ba cái vườn... tới trước cổng (hàng rào cây lá), em nhìn vào cứ như là nghĩa địa... u ám ghê sợ... đã vậy trong nhà... còn có cái bóng đèn đỏ của Bàn thờ... nhìn mà hãi... Em với nó phóng đi nhà xí phát rồi mới đi tiếp...
Viết tới đây nhé... Anh em đòi quá... Mai em tiếp...