Các đệ tử đứng sau lưng Đàm Vân vô cùng cung kính dạt sang hai bên. Ngay sau đó, một lão giả tóc bạc trắng, tuổi đã ngoài chín mươi, bước đến sau lưng hắn.
Người này chính là Đại trưởng lão ngoại môn, Thẩm Thanh Thu!
“Đệ tử bái kiến Đại trưởng lão.” Đàm Vân xoay người, cúi đầu thật sâu. Trong lòng hắn bảy phần là cảm kích, ba phần là nghi hoặc, bản thân mình và Đại trưởng lão chưa từng có bất kỳ giao thiệp nào, không biết vì sao ngài lại ra tay cứu giúp.
“Ừm.” Thẩm Thanh Thu nhìn Đàm Vân, trong đôi mắt vẫn đục của lão nhân ánh lên một tia kinh ngạc rồi biến mất ngay.
Ngay một khắc trước, khi Mục Mộng Nghệ nhờ Tiết Tử Yên đi tìm Thẩm Thanh Thu, nói rằng Đàm Vân gặp nạn và cầu xin lão nhân tương trợ, dù rất quý mến Mục Mộng Nghệ, lão vẫn có chút do dự không biết có nên đến Giới Luật Điện một chuyến hay không.
Bấy giờ, thấy Thẩm Thanh Thu do dự, Tiết Tử Yên bèn lấy hết can đảm nói rằng Đàm Vân là một thiên tài hiếm có trong số hàng triệu đệ tử ngoại môn, điều này đã khơi dậy sự tò mò của Thẩm Thanh Thu.
Sau đó, Tiết Tử Yên kể lại chuyện Đàm Vân đã nổi bật giữa đám con cháu thế gia như thế nào tại Vẫn Tinh Thành với tu vi Linh Thai Cảnh thất trọng, cũng như chuyện hắn dùng tu vi bát trọng để đối đầu với Diệp Thiên, người xếp hạng chín mươi tám trên Tiềm Long Bảng.
Nàng còn cho Thẩm Thanh Thu biết, từ lúc tham gia khảo hạch tuyển chọn đến nay, chỉ mới hơn bốn tháng ngắn ngủi mà Đàm Vân đã từ Linh Thai Cảnh thất trọng đột phá lên cửu trọng!
Nghe xong, Thẩm Thanh Thu ở ngay trước mặt Tiết Tử Yên đã phải thốt lên rằng Đàm Vân là một thiên tài ngàn năm khó gặp, bất kể thế nào cũng phải ra tay tương trợ. Vì vậy, lão đã không một chút chậm trễ mà chạy đến đây.
Giờ phút này, khi phát hiện Đàm Vân thật sự đã là Linh Thai Cảnh cửu trọng, sao lão có thể không kinh ngạc cho được?
“Hóa ra là Đại trưởng lão, ha ha ha ha, ngọn gió nào đã thổi ngài đến đây vậy.” Khâu Vĩnh Thông vừa xoa cái bụng béo tròn của mình vừa cười nói đón chào. Nhưng thực chất, trong lòng hắn đang thầm hận lão già chết tiệt này phá hỏng chuyện tốt của mình!
“Bái kiến Đại trưởng lão.” Quách Chính Thủ chắp tay, vẻ mặt khó xử chỉ vào Đàm Vân: “Đại trưởng lão, tên tiểu tử này dám hỗn láo với ta, không chỉ phạm tội dĩ hạ phạm thượng mà còn chứng nào tật nấy, theo tông quy là tử tội đó!”
Thẩm Thanh Thu tiến lên hai bước, nheo mắt lại, đôi mắt vẫn đục của lão nhìn chằm chằm vào Quách Chính Thủ đang ở ngay trước mặt, trầm giọng nói: “Thập trưởng lão, cái mà ngươi gọi là chứng nào tật nấy, chính là cho hắn ba cái bạt tai mà không cho hắn cơ hội giải thích sao?”
Nghe vậy, thân hình già nua của Quách Chính Thủ không khỏi run lên, trong mắt ánh lên vài phần hoảng sợ. Đến nước này mà hắn còn không biết Thẩm Thanh Thu đã nhìn thấy hết những gì mình làm với Đàm Vân thì đúng là đồ ngốc!
“Hừ.” Thẩm Thanh Thu hừ lạnh một tiếng, liếc nhìn Quách Chính Thủ và Khâu Vĩnh Thông, thấp giọng nói: “Ân oán của đám tiểu bối, cứ để chúng tự mình giải quyết.”
“Huống hồ, chuyện Đàm Vân diệt Liễu gia năm xưa cũng là việc hắn làm trước khi vào tông môn. Nếu thật sự muốn truy cứu ai đúng ai sai, lão phu có nghe nói là Liễu gia muốn diệt Đàm gia cả nhà, ngược lại bị Đàm Vân diệt tộc.”
“Lão phu khuyên hai vị, đừng vì vụ án diệt môn của Liễu gia ở Vọng Nguyệt Trấn mà ra tay với Đàm Vân. Hôm nay lão phu sẽ đưa Đàm Vân đi, mong hai vị liệu mà làm.”
Nghe vậy, sắc mặt Quách Chính Thủ và Khâu Vĩnh Thông vô cùng khó coi, chỉ biết cúi đầu trước Thẩm Thanh Thu mà không nói lời nào.
“Đàm Vân, đi thôi.” Thẩm Thanh Thu quay đầu lại, nói với Đàm Vân bằng giọng hiền hòa.
“Đa tạ Đại trưởng lão.” Đàm Vân mang vẻ mặt cảm kích. Hắn đã nghe rất rõ những lời Thẩm Thanh Thu nói với Chấp pháp trưởng lão và Thập trưởng lão. Hắn nghĩ đến việc Mục Mộng Nghệ thân thể còn yếu, vậy thì chắc chắn là Tiết Tử Yên đã đi tìm Đại trưởng lão để cứu mình.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Đàm Vân, hắn quay đầu nhìn quanh đám đông, liền phát hiện Tiết Tử Yên đang đứng ở phía sau, mỉm cười với hắn.
Thẩm Thanh Thu dẫn Đàm Vân vừa đi được vài bước, đột nhiên quay đầu lại, thất vọng nhìn Liễu Như Long, nói đầy ẩn ý: “Thù hận của ngươi, ngươi có thể tự đi tìm Đàm Vân báo, nhưng đừng kéo hai vị trưởng lão vào cuộc.”
Sau khi Thẩm Thanh Thu dẫn Đàm Vân rời đi, Quách Chính Thủ và Khâu Vĩnh Thông mặt mày xanh mét quay trở lại Giới Luật Điện. Liễu Như Long cũng cẩn thận đi theo sát phía sau.
“Sư phụ, nghĩa phụ, đều là lỗi của Long nhi, suýt chút nữa đã làm liên lụy đến hai người.” Liễu Như Long quỳ xuống trước mặt cả hai.
“Chuyện này không trách ngươi, mau đứng lên đi.” Khâu Vĩnh Thông đỡ Liễu Như Long dậy rồi bất bình nói: “Thẩm Thanh Thu lão già này, lại dám vì một tên đệ tử mà trở mặt với bản Chấp pháp trưởng lão. Hừ, lẽ nào bản Chấp pháp trưởng lão lại sợ lão sao! Lão có người ở nội môn, chẳng lẽ bản Chấp pháp trưởng lão thì không có à?”
“Chấp pháp trưởng lão nói phải.” Quách Chính Thủ cười như không cười nói: “Lão già đó đúng là ăn no rửng mỡ. Lão nói chúng ta không được động đến Đàm Vân, lẽ nào chúng ta thật sự không động được? Đúng là chuyện nực cười!”
“Sư phụ, nghĩa phụ, Long nhi biết hai người vì con, nhưng xin hai người hãy đồng ý để chuyện giết Đàm Vân cho Long nhi tự tay làm, Long nhi nhất định sẽ tự tay kết liễu kẻ thù!” Liễu Như Long quả quyết nói.
“Tốt, có khí phách. Không hổ là đồ nhi của ta!” Khâu Vĩnh Thông tán thưởng nhìn Liễu Như Long, “Nhớ kỹ, lúc ra tay phải thần không biết quỷ không hay. Đương nhiên, ngày mai là cuộc chiến giành suất tham gia thí luyện, nếu Đàm Vân thật sự có thể giành được suất vào Vẫn Thần Hạp Cốc để thí luyện, lúc đó ngươi giết hắn mới là vẹn toàn nhất.”
“Đồ nhi hiểu rồi, nếu ngày mai Đàm Vân giành được suất thí luyện, đồ nhi sẽ giết hắn trong Vẫn Thần Hạp Cốc, còn nếu hắn không giành được, đồ nhi sẽ tìm cách khác lấy mạng chó của hắn!” Liễu Như Long cương quyết nói.
…
Thẩm Thanh Thu đưa Đàm Vân và Tiết Tử Yên vào Vô Cực Điện uy nghi, hoành tráng.
Thẩm Thanh Thu chỉ vào những hàng giá sách đặt đầy các công pháp ngọc giản, hiền hòa nói: “Đàm Vân, nơi này có tổng cộng 3288 bộ công pháp thích hợp cho đệ tử Linh Thai Cảnh tu luyện. Trong đó có thân pháp, quyền, cước, đao thương côn bổng, luyện thể thuật... đủ cả.”
“Bất kể là hạ giai, trung giai, cao giai, hay công pháp cấp bậc Côi bảo, lão phu cho phép ngươi tùy ý chọn một bộ.”
Đàm Vân ngẩn người, lúc này mới hiểu ra lý do Thẩm Thanh Thu đưa mình đến Vô Cực Điện.
“Đàm Vân, ngươi còn ngây ra đó làm gì? Mau cảm tạ Đại trưởng lão đi!” Tiết Tử Yên cười hì hì: “Còn nữa, mau chọn công pháp cấp bậc Côi bảo đi, nếu là ngày thường, phải cần tới năm mươi nghìn điểm cống hiến mới đổi được đó!”
“Ha ha ha ha, chỉ có nha đầu ngươi là lanh lợi.” Thẩm Thanh Thu cười nhìn Tiết Tử Yên.
Thế nhưng, những lời tiếp theo của Đàm Vân lại khiến Thẩm Thanh Thu vừa tán thưởng vừa bất ngờ.
Đàm Vân sủng nhục bất kinh, nói: “Đại trưởng lão, ân tình hôm nay của ngài, sự tốt đẹp của ngài đối với đệ tử, đệ tử xin ghi lòng tạc dạ. Chỉ là chuyện công pháp, đệ tử vẫn muốn sau này tự mình dùng điểm cống hiến để đổi lấy.”
“Nếu đệ tử thật sự nhận công pháp, chuyện này bị kẻ có lòng dạ biết được rồi tung tin đồn, sẽ làm tổn hại đến thanh danh của ngài.”
Lý do quan trọng hơn khiến Đàm Vân không nhận là vì trong ký ức của hắn có vô số công pháp, hắn không cần đến thứ gọi là công pháp cấp Côi bảo này!
Nghe vậy, Thẩm Thanh Thu nhìn Đàm Vân với ánh mắt tán thưởng: “Không tệ, không chỉ làm việc chu toàn mà còn có khí phách, lão phu hôm nay không cứu lầm người.”
“Đại trưởng lão quá khen rồi, đệ tử thụ sủng nhược kinh.” Đàm Vân cúi đầu thật sâu.
“Được rồi, ngươi cũng đừng khiêm tốn nữa, lão phu thấy ngươi chẳng có vẻ gì là thụ sủng nhược kinh cả.” Thẩm Thanh Thu cười xong, thu lại nụ cười, “Lão phu hỏi ngươi một câu, ngươi có thể trả lời thật lòng không?”
“Đại trưởng lão cứ hỏi, đệ tử có gì đáp nấy.” Đàm Vân bình thản nói.
Thẩm Thanh Thu cau mày: “Trước đây ta nghe Tử Yên nói, ngươi từng giao đấu với Diệp Thiên, vậy sao ngươi lại kết thù với hắn?”
“Bẩm Đại trưởng lão, mấy tên thủ hạ của Lệnh Hồ Trường Không thấy ta ra tay liền dùng trung phẩm linh thạch nên muốn giết người cướp của, không ngờ lại bị ta giết ngược lại. Thế là, Lệnh Hồ Trường Không liền sai Diệp Thiên đến giết ta.” Đàm Vân thật thà kể lại.
“Ừm, lão phu hiểu rồi.” Trán Thẩm Thanh Thu nhăn lại, sau một hồi trầm tư, lão nói với giọng thấm thía: “Đàm Vân, có một số chuyện bất công, không phải lão phu không muốn quản, mà là không có khả năng, ngươi hiểu không?”
Đề xuất Tiên Hiệp: Thần Quốc Chi Thượng
mrthcf2000
Trả lời2 tháng trước
ad nên dịch lại bộ truyện này đi ad sao đọc toàn là truyện khác hơi ảo nhỉ
Tiên Đế
1 tháng trước
ủa là bộ này là đăng nhầm truyện hay là một số chương bị lộn truyện?
mrthcf2000
3 tuần trước
ad nên viết lại từ đầu cho chuẩn hơn đi ad chứ lỗi hơi nhiều lắm đó ad