Tiếp nối giai đoạn sinh viên.
Chơi bời ở quê cũng ít nên không thấy vật vã gì. Cứ đinh ninh trong đầu là cái thứ này không nghiện đâu? Chuyện đó ai ngờ...
Ở Hà Nội một thời gian không dính dáng gì đến ma túy, bọn mình vẫn khỏe mạnh, rượu đầy mồm, điện tử tê tay. Cho đến mấy tháng sau thì thằng Anh đi học ở Hà Nội. Nói là học nhưng là đi nghĩa vụ công an, nó ở Nhổn, chỗ trường cao đẳng In, đi lại một đoạn có cái trường của nó đó... Kiều Mai phải không nhỉ??? Trước khi nhập học nó đem hẳn một "phân hàng" ra Hà Nội tụ tập với anh em phòng mình. (Báo cáo các thím, một "phân hàng" nó to bằng ngón tay cái ấy. Nói chung là dài khoảng 1,5cm, dày khoảng 1cm. Ở quê bán 500k, còn ở Hà Nội bán 800k, bình thường bọn bán hàng thì một phân nó chia ra khoảng 10-12 "tép".) Và thời gian nghiện bắt đầu từ đây...
Khoảng thời gian này cứ hai ba ngày thằng Sơn lại mò lên phòng mình để chung vui cái vụ hút hít... (Các thím thắc mắc sao lại nhắc thằng Sơn suốt, vì nó là một minh chứng rằng chơi nhiều - mà không liên tục - thì không nghiện). Được khoảng một tuần thì thằng Anh nó nhập học ở trường nó. Sau ngày không có thằng Anh ở phòng trọ thì bọn mình cũng chẳng chơi, mà cũng không thấy mệt. Nhưng đến ngày thứ hai, bọn mình ngủ dậy thì 10h sáng, và biểu hiện đầu tiên là ngáp. Cả ba thằng đều ngáp, mà không phải ngáp kiểu buồn ngủ mà là ngáp dài... Ngáp mà nước mắt trào ra ấy... Mà các thím biết rồi, nhịn ỉa nhịn đái còn có thể chứ ngáp thì đố thằng nào mà nhịn được đấy. Rồi biểu hiện thứ hai là đau lưng, cái lưng của mình cứ như là bị gãy ra làm hai ấy, khó chịu, rồi như kiểu hai bên hông nó nặng xuống, giống như đeo hai viên gạch hai bên vậy. Nghĩ trong đầu có lẽ chết rồi, có vấn đề gì ở đây rồi... Nhưng được khoảng hai tiếng đồng hồ sau lại không còn cảm giác gì... Bọn mình nghĩ trong đầu chắc hiệu ứng phụ, chứ nghiện thế nào được... Nhưng đến 7h tối, bọn mình đang ăn cơm thì thằng Anh nó điện thoại. Giọng nó run run lắm, rằng nó cũng cảm thấy như bọn mình, nhưng nó tệ hơn, bọn mình thì hai tiếng thì hết, còn nó thì cả ngày hôm nay cứ đứng ngồi không yên. Lại còn lúc lạnh lúc nóng nữa, hay là sốt con mẹ nó rồi??? Nhưng nó chắc là nhớ "hàng". Thì mình trả lời "Thế mày chịu thôi, ở trong đó kiếm viên thuốc nào uống cho đỡ sốt đi". Nhưng nó một mực đòi ra các thím ạ. Mà các thím biết đấy, đã đi nghĩa vụ công an thì thế nào mà ra được, có phải như bọn sinh viên mình đâu...