Lần này thì nó dính thật rồi, cả ngày hôm đó điện thoại của nó liên tù tì, rằng đưa xuống cho nó vài cái, tiền bạc sau này tính. Vì hôm đó chỉ còn có 200k trong người nên mình chỉ mua cho nó được 2 cái. Lần này tự đích thân mình vào trường cơ động của nó, như kiểu người thân vào thăm tù ấy, đi vào cổng có chú công an bắt trình chứng minh thư rồi mới được vào. Mình tưởng là bị khám xét, bị xét mà ăn luôn 2 cục hàng thì chết. May mà không xét. Đưa vào cho nó 2 cục hàng thì mình phắn về ngay, vì có việc, phải chạy đi lấy tiền ở ngân hàng.
Mấy hôm nay hết tiền, ngoài tiền ăn ra thì 3 đứa mình hết tiền tiêu. Tháng này tiêu nhiều thật, vì ít khi mà 2 đứa bọn nó thiếu tiền lắm, con nhà giàu mà. Thế là mấy hôm toàn ăn cơm xong thì mấy thằng ở trong phòng xem tivi thôi, chứ không ra quán net cũng không có cafe mà uống (sau này còn khổ gấp mấy). Được hơn 1 tuần thì có cứu cánh, là bố mẹ thằng Anh gửi ra, nhưng mà do thằng Anh không dùng thẻ ATM nên nó nhờ thẻ mình. Mình đi rút thì bố mẹ nó gửi cho 4 triệu. Nó bảo mua 5 cái "hàng" đợi tối đến chở nó lên, lại trèo tường ra lần nữa đây. Híc híc.
Tối đó mình xuống chở nó, (Mình với thằng Nam hay chở nó, còn thằng Tuấn thì không khi nào xuống, sau này nghiện mới biết nó sống bẩn bựa với anh em lắm). Lần này là 2 thằng chứ không phải mỗi thằng Anh, là thằng cùng ở với thằng Anh, quê ở Hưng Yên. Thế là phải thuê thêm 1 ông xe ôm, chứ mình sợ chở 3 cơ động nó túm lại thì khổ... Tiền xe ôm hôm đó 80k, cho ông thêm 20k đêm khuya nữa là 100k. Ông xe ôm chở thằng Anh về phòng trọ, còn mình chở bạn thằng Anh (tự dưng quên tên - Đặt là H vậy), trên đường đi thằng H cũng tiết kiệm lời lắm... Chỉ xã giao mấy câu thôi, nhưng nó vẫn biết là mình chở nó đi mua "hàng". Chạy từ Nhổn rồi đi đường Cầu Giấy xong rẽ lên Đê La Thành, lại vào nhà chị Hường yêu dấu, lần này mình mua hẳn 1 triệu. Chị Hường lại khuyến mãi là thành được 11 cái "hàng", tức là 11 "tép". Trên đường về mình cảm thấy khác lạ mọi hôm, mọi hôm cầm tay 1-2 cái thì gặp cơ động còn nuốt hoặc vứt được. Nhưng cầm 11 cái "hàng" sợ vãi đái ra, lỡ 141 nó mà tuýt còi gọi mình thì éo biết làm sao ấy... Trên đường về thấy thằng H cứ ngó nghiêng làm mình chột dạ, hỏi nó "Gì vậy anh?" (Lịch sự xưng anh, sau mới biết nó bằng tuổi). Nó làm câu mình chột luôn: "Kiếm hiệu thuốc tây mua giùm em cái xi?". Chết mẹ, mình tưởng là thằng Anh này đưa thằng này ra để đưa nó vào đời, ai ngờ thằng cứt này lại là một anh nghiện thâm niên, dùng đến xi rồi cơ. Nhưng mà gần 12h đêm thì có quán xá nào mở đâu, kể cả là Hà Nội thủ đô lắm cứt nhé. Mà thằng H này thông minh vãi vồn ra, nó bảo chở nó xuống bệnh viện, mình thì thấy trên đường có bệnh viện Nhi nên rẽ vào luôn. Rẽ vào nó còn hỏi mình: "Tụi anh dùng xi không, hay là thổi?". "Thôi anh mua cho anh đi, tụi em hít mà". Thế là nó chạy vào chỗ bán hàng ban đêm của bệnh viện Nhi, lúc ra thì nó mua được xi thật.