Logo
Trang chủ

Chương 20

Đọc to

Những lúc hết tiền mà vã hàng, mình với thằng Nam phải lấy tiền ăn đi mua. Rồi đến lúc đói mới khổ. Hai thằng không bước chân đi học được nữa, phải nấu cơm rồi ăn không như thế. Hoặc nấu cơm rồi chiên (rang) lên ăn, chứ không có tiền mua thức ăn. Mà thật ra là không phải không có tiền mua thức ăn, mà có tiền cũng dành để mua ma túy. Các thím cứ tưởng tượng là tiền chỉ mua thuốc lá với thuốc phiện, đổ xăng thôi. Đến trà đá 2k mà cũng tiết kiệm, đéo dám uống... Đôi lúc thèm chai Sting dâu mà cũng phải nhịn...

Có ngày thì không có tiền mua "hàng" cũng không có tiền mua gạo. Nhịn đến hai ngày, đói gần chết thì phải chạy đi mua nợ lương khô về ăn. Chia nhau lương khô rồi uống nước. Trong khi đang vã hàng, người ngợm thì bẩn mà không dám tắm. Sợ đụng đến nước, ngủ dậy cũng đéo đánh răng luôn. Mà cái vã hàng này ghê lắm, nó cứ nóng lạnh thất thường, đứng ngồi thì không yên, ngủ thì không ngủ được, hắt xì hơi thì liên tục, sợ nhất là bị nấc cụt thì không thể nào mà lành được... Phải tiếng đồng hồ mới hết nấc (may mà thỉnh thoảng mới bị nấc cụt). Còn gì nữa nhỉ? Còn có kiểu chân không yên nữa, chân thì buốt như kiểu có con gì nó bò ở trong ấy, "dòi bò trong xương" là thế. Nói chung là đã vã hàng thì thôi rồi... Nhưng không có cái kiểu mà mắt trợn ngược, gãi cổ gãi tai, rồi nước trong miệng ra như kiểu kem đánh răng trên ti vi đâu. Ti vi toàn bố láo bố toét...

Sự việc bọn mình thế cho đến ngày thằng Nam bị đuổi học, do nghỉ học quá nhiều. Mình thì cũng vậy nhưng mà may mà không bị đuổi. Sau đó cảnh tỉnh nên cố gắng lết lên trường điểm danh các kiểu...

Thằng Nam thì bị đuổi học về quê, thằng Anh cũng về quê, thằng Tuấn thì bị lưu ban một năm. Còn mình ở lại lê lết ở Hà Nội, phải xuống Nhổn ở với mấy thằng bạn. Thời gian này mình không chơi nữa... Nhưng rồi sau này khác.

Mình cũng lê lết tốt nghiệp được. Rồi về quê...

Chuyện ở quê: Lúc này thằng Anh đã nghiện nặng rồi, thằng Chi (lúc trước ra Hà Nội với thằng Anh ở đoạn đầu) cũng nặng. Thằng Tuấn thì bố mẹ nó biết chuyện nên cho nó vào Đắc Lắc, không liên lạc được. Thằng Nam thì bị giam lỏng ở nhà, không được ra ngoài, mà cũng không cho dùng điện thoại...

Rồi mình về quê, lúc này gia đình vẫn chưa biết là mình như thế. Ở quê thì vẫn có tiền nên vẫn chơi đều, vẫn gặp thằng Anh, thằng Chi và nhiều thằng ở quê nữa...
 

Đề xuất Voz: Có gấu là người Hàn đời đếu như là mơ
Quay lại truyện Nghiện ma tuý
BÌNH LUẬN