Tầng hai của Huyền Thanh Các trang hoàng lộng lẫy vô cùng, bày biện tận bốn phòng riêng biệt, sắp xếp ngăn nắp các loại đan khí và phù trận.
Dù chưa từng được chiêm ngưỡng tận mắt bên trong bài trí ra sao, chỉ riêng cảnh tượng đã vượt trội hơn hẳn so với nhiều tiệm buôn của các tộc Tử Phủ.
Diệp Cảnh Thành cũng theo bản năng ngước mắt nhìn lên tầng ba, dường như muốn xem nơi đó có bảo vật nào không.
Chứng kiến cảnh này, chủ sự liền nheo mắt, cất lời:
– Đạo hữu nếu có đan linh thạch đủ, bảo vật tầng ba chúng tôi cũng hoàn toàn có thể trao đổi!
Rõ ràng phía đối phương đã biết tường tận cảnh tượng hào hoa của y khi mạnh tay bỏ ra cả khoản tiền lớn. Diệp Cảnh Thành không đáp lời, chỉ cười nhẹ rồi tiến vào phòng đan dược linh liệu.
Bước vào bên trong, phong cảnh còn tráng lệ hơn, vô số gỗ nam hồng quý hiếm khắc họa những hoa văn uốn lượn sinh động phát tỏa linh khí phi phàm.
Nhìn về phía kệ gỗ, bày la liệt các loại linh đan và linh liệu trên đó.
Người diện Diệp Cảnh Thành thậm chí còn nhận ra cả linh liệu Khuế Mộc phương và Khổng Tước Thạch phương.
Tuy nhiên ánh mắt y nhanh chóng chuyển đi, bởi Diệp gia sớm đã cho người nghe ngóng để thu thập những linh liệu này, lúc này dứt khoát không thể mua.
Dẫu cho những thứ ấy rất cần thiết với y.
Mục tiêu cuối cùng dừng lại ở Kim Nê Đình Tỵ – loại linh trầm luyện thể – cùng vài ba loại linh liệu luyện thể khác, rồi hỏi:
– Linh trầm này bán thế nào?
– Năm ngàn linh thạch một lượng! – chủ sự lập tức đáp lời, sau đó có vẻ thấy Diệp Cảnh Thành không nói gì, vội thêm:
– Đạo hữu còn là mặt mộc, chắc chắn không phải tu sĩ Yến Quốc, với khách mới đến, mỗi lượng chúng tôi sẽ giảm năm mươi linh thạch!
Kim nê đĩnh tỵ có thể tăng tiến công lực thể đạo tu sĩ cuối sơ cấp, bán năm ngàn linh thạch thật ra cũng không đắt.
Diệp Cảnh Thành mỉm cười trước lời dò xét kia, giống như bị bắt bài, nhưng không đáp, bởi có những lúc lời nói nhiều không bằng im lặng.
Sau khi quan sát tinh kỹ vòng quanh, y lên tiếng:
– Lấy một cân Kim nê đĩnh tỵ, thêm một chiếc pháp khí đẳng cấp nhị cấp, là loại đại bình thủy, tốt nhất có thể dập tan đối thủ chỉ với một chiêu!
Lời vừa dứt, chủ sự khuôn mặt liền tràn đầy vui vẻ.
Đây là lần đầu tiên y thấy có người luyện thể phái mua một lượt tận một cân Kim nê đĩnh tỵ.
Biết rằng tuy số lượng không lớn, nhưng dùng hai lượng cho một lần luyện thể là rất phổ biến, nhất là với người chưa từng sử dụng loại linh trầm này, thường chỉ cần hai đến ba lần là đủ.
Vì vậy số lượng mua phần lớn chỉ quanh mức năm lượng.
Chưa kể Diệp Cảnh Thành còn muốn mua một pháp khí đẳng cấp nhị cấp.
Cộng lại tổng giá trị khoảng sáu đến bảy vạn linh thạch, bình thường tu sĩ xây dựng căn cơ sơ cấp còn chẳng thể tích góp nổi ngần ấy tài sản.
Chủ sự liền đưa y đến phòng pháp khí, bên trong mỗi vật phẩm đều bị bao phủ bởi một mai linh động để bảo toàn linh quang, nhờ thế ngay cả những pháp khí tinh xảo được bao bọc lâu năm vẫn uy mãnh hơn chút ít.
– Mấy món này đều là pháp khí thích hợp với đạo hữu! – y chỉ từng món một giới thiệu.
Món đầu tiên nằm trên cùng là chiếc chùy tử kim, trên thân chùy tỏa đầy trận văn và các nhánh gai nhọn sắc bén, khiến đòn chùy rơi xuống, dù tu sĩ không chết thì cũng bị thương nặng.
Điểm tiếc nuối duy nhất là khí thế của chùy tử kim không quá mạnh, chỉ đẳng cấp nhị cấp phẩm cực phẩm.
Tiếp đó là chiếc chùy lưu ly, sắc đẹp hơn hẳn, cũng là tuyệt phẩm trong đẳng cấp nhị cấp.
Ngọc biến sắc sáng lấp lánh cực kỳ quang diệu.
– Chùy tử kim thuộc loại chùy nặng lớn, trọng lượng ba ngàn chín trăm chín mươi chín cân, trên thân nhánh gai có thể phóng ra, chỉ cần áp sát, tu sĩ luyện khí của Tử Phủ có thể bị thương nặng, bảo vật ấy có giá một vạn tám ngàn linh thạch!
– Chùy lưu ly có thể phát ra quang minh lưu ly thần diệu, nếu không có biện pháp che chắn mắt, ánh sáng thần quang khiến đôi mắt đau nhức khó chịu, tại lúc hiểm nghèo cực kỳ hiệu quả, hơn nữa chùy này nhẹ như lông hồng, tu sĩ luyện thể trung kỳ cũng dễ dàng vận dụng! Giá là hai vạn linh thạch!
Diệp Cảnh Thành xem món nào thì chủ sự liền giới thiệu món đó, một chùy này chùy kia, chỉ chừng năm sáu món.
– Vậy lấy chùy lưu ly, tính tổng giá tiền bao nhiêu?
– Tổng cộng sáu vạn chín ngàn năm trăm linh thạch, đạo hữu trả sáu vạn chín ngàn linh thạch là đủ, năm trăm linh thạch còn lại bỏ qua cho rồi! Chủ sự cũng hào phóng.
Tiền lẻ bỏ qua, y lấy ra túi linh vật, cho kim nê đĩnh tỵ cùng pháp khí vào, rồi hỏi:
– Đạo hữu có phải vừa từ Châu Quốc tu tiên giới Đãng Ma Cốc đến, nghe nói đó gần đây xuất hiện bí cảnh?
– Đạo hữu đùa rồi, Đãng Ma Cốc mà có thật bí cảnh á? – Diệp Cảnh Thành vừa vuốt túi linh vật vừa cười mỉa mai đáp, vẻ mặt như thể vì chủ sự bỏ qua năm trăm linh thạch mà thêm phần cảm tình.
Chủ sự cũng tán đồng gật đầu, thấy Diệp Cảnh Thành am hiểu Đãng Ma Cốc, vị thế trong giới dường như đã rõ ràng.
– Nhưng ta đây có tin tốt, không biết đạo hữu có muốn không, giá ba vạn linh thạch!
– Bảo đảm ngài lời to! – Diệp Cảnh Thành mỉm cười rạng rỡ, túi linh vật trong tay cứ chao đảo nhẹ nhàng, tỏ ra rất thư thái tự tại.
– Đạo hữu tiện lòng nói thêm chút ít? – chủ sự nheo mắt hỏi.
– Dĩ nhiên là thương vụ lớn, thậm chí hơn hẳn bí cảnh Đãng Ma Cốc, không giấu ngài, ta đến đây làm đại thương vụ, mua chiếc chùy lưu ly cũng chính để phá trận pháp! – Diệp Cảnh Thành chỉ nói đến đây rồi thôi.
– Có thể nói rõ thêm chăng? Ba vạn linh thạch không phải con số nhỏ, ta có chút lưỡng lự. – chủ sự có vẻ do dự.
– Không thành tâm thì thôi! – Diệp Cảnh Thành liền quẳng túi linh vật cho đối phương, rồi thu Kim Nê Đĩnh Tỵ cùng chùy lưu ly, tiến thẳng ra ngoài.
Thậm chí y còn không chút lưu lại, lập tức hóa thân phi thân khỏi phường chợ.
Ra khỏi phường chợ, y thò tay lấy linh thuyền ra, hướng về phía núi Tử Yến ở An Quân quận bay tới.
Tốc độ vừa phải, duy trì ở mức linh thuyền đẳng cấp nhị cấp thượng phẩm.
Trên đường, thần thức y cũng duy trì tuần tra, giả như là một tu sĩ mua bảo vật bình thường.
Ấy thế mà chưa bay ra xa trăm dặm đã thấy một luồng linh quang bay tới phía sau.
– Đạo hữu, chuyện buôn bán đâu thể gấp gáp đến vậy! – Diệp Cảnh Thành ngoảnh lại nhìn, hóa ra là chủ sự họ Kỳ thuộc Huyền Thanh Các.
Tên này ở pho phường Huyền Thanh có tiếng tăm lớn, đồng thời trong gia tộc họ Kỳ cũng có địa vị hiển hách.
Lại thêm nhìn tổng thể biểu hiện của Diệp Cảnh Thành, y cho rằng chẳng có điều gì đáng nghi nên tin chắc họ có thể đuổi kịp.
Đúng như vậy, phỏng đoán của y không sai.
Tuy nhiên lần này đối tượng tính kế chính là thân phận của họ Tần, võ công không dễ xô đổ, nên đối phương không dễ bị lừa.
May thay Diệp Cảnh Thành vẫn còn một phương án dự phòng.
Dẫu lòng vui mừng, y vẫn không tỏ ra, rút ra pháp khí là chùy lưu ly, sắc bén như sẵn sàng đập chết người tại chỗ.
– Đạo hữu đừng lo, chỉ là chuyện làm ăn! – chủ sự nhanh miệng nói.
– Mời cho biết tên đạo hữu?
– Gọi ta là Kim đạo hữu hay mập béo Kim là được! – y lạnh lùng đáp lại.
Rồi dừng linh thuyền, ra hiệu cho Kỳ đạo hữu lên cùng.
Lên thuyền, người kia thuận tay liếc nhìn, nhìn thấy không ít xác huyết ma cũng như xương trắng để trên thuyền.
Mặt chủ sự thoáng đổi sắc nhưng nhanh chóng lấy lại phong độ.
– Kim đạo hữu, có thể nói rõ hơn được không? Gia tộc chúng tôi có thể tạm ứng chi phí tư vấn!
Lời này khiến Diệp Cảnh Thành vui mừng, song rất nhanh thất vọng.
– Không được, tư vấn phí thấp quá, nếu ta nói nhiều hơn thì đạo hữu tự hiểu, đồng thời ta đây bỏ mạng lấy tin tức, tuyệt đối không hạ giá ba vạn linh thạch một xu cũng không bớt!
– Tuy nhiên Kỳ chủ sự yên tâm, đạo hữu có thể sử dụng hỏi linh phù kiểm định chân thực! – Diệp Cảnh Thành bảo.
Nghe y nói vậy, chủ sự do dự, còn liếc mắt về phía linh thuyền sau lưng.
Diệp Cảnh Thành biết trên thuyền còn có người, nhưng cũng chỉ là tu sĩ xây dựng căn cơ, lại càng đem lại tự tin cho y.
Bởi đặc điểm này khiến đối phương hoàn toàn không thể luận ra thân phận thực sự của Diệp Cảnh Thành.
Cũng vì thế mà y mới tới quán rượu dò hỏi tung tích của tu sĩ Tử Phủ bên Huyền Thanh Các.
Cứ theo giới thiệu, khái quát phường chợ Huyền Thanh chỉ là phường chợ nhị cấp, còn Huyền Thanh Bang có hai ngọn núi gia, bắt buộc phải có tu sĩ Tử Phủ trấn giữ tại đó.
– Ý kiến Kim đạo hữu rất hợp lý! Bọn ta cũng không phải kẻ đại ác, song không thể làm ăn trắng tay, nếu ta phán định giá trị không đến ba vạn, Kim đạo hữu phải hoàn trả linh thạch tương ứng tỉ lệ! – chủ sự cuối cùng mở miệng.
Đoạn lời như thể đã nhường cho đối phương mấy phần lợi lộc vậy.
– Yên tâm đi, lợi nhuận mấy chục vạn linh thạch có thừa, nếu tính cả sau này còn có thể thu về hàng trăm vạn! – Diệp Cảnh Thành đáp.
Vẻ mặt thoáng đau lòng như thể phải nhường lại lợi nhuận quá nhiều.
– Tuy nhiên ta còn một yêu cầu, muốn được hưởng một phần lợi lộc, tất nhiên ít thôi, mong chủ sự cùng Huyền Thanh Bang không ngăn cản nhân duyên của ta!
Lần này vừa thốt ra, sắc mặt chủ sự liền tối sầm, y không ngờ đòi hỏi của mình vừa dứt thì bên kia lại đưa ra thêm một điều kiện.
Sau hồi im lặng, vẫn gật đầu đồng ý.
– Vậy cùng nhau lập thệ trời đạo! – Diệp Cảnh Thành khởi xướng.
Chủ sự cũng gật đầu.
Sau khi thề trời đạo, Diệp Cảnh Thành rút ra trận pháp cách linh, ngăn cách hai người.
Điều này khiến chủ sự hơi bồn chồn.
Rõ ràng đó là trận pháp cách linh, chàng luyện thể đích thân dùng pháp khí, không ai chắc có thể thắng được y.
Xem chừng nội thất trong linh thuyền cho thấy Diệp Cảnh Thành không phải người tốt như vẻ bề ngoài, chẳng qua là một kẻ tà đạo.
– Kỳ chủ sự, linh thạch trước đã! – y tiếp tục nói.
Chủ sự cũng gật đầu, đây là tin tức, trả tiền trước là chuyện bình thường nên lập tức đưa ra một túi linh vật.
Bên trong có một vạn lăm ngàn linh thạch!
– Trả nửa trước.
– Được. Kỳ chủ sự, có biết tộc Tử Yến Sơn họ Tôn không?
– Tự nhiên biết, Kim đạo hữu không phải đùa, họ Tôn cũng là tộc cùng hạng với Tử Phủ, trong tộc có hai tu sĩ Tử Phủ, còn rất nhiều bí tịch! Sắc mặt chủ sự biến đổi.
– Kỳ chủ sự đừng nóng, nếu vậy, cho dù ta có gan lớn cũng không dám đi chiếm mỏ tinh nguyệt! – Diệp Cảnh Thành mỉm cười hé lộ ý định lần này.
– Kỳ chủ sự, nếu ta nói hai tu sĩ Tử Phủ của tộc Tôn đã tử vong, sao?
Thoáng tiếng ấy, chủ sự hết hồn!
– Cái đó…
Y há hốc mồm không nói nên lời vì hỏi linh phù không biến hóa, chứng tỏ hai tu sĩ Tử Phủ kia quả thực đã chết!
Không thì hỏi linh phù sẽ phát sáng ngay.
Đối với tộc Tôn, Huyền Thanh Bang hiểu rõ ràng tường tận, bản thân chủ sự cũng tỷ mỷ nghiên cứu lệnh của tộc Tôn.
Sở dĩ như vậy bởi Tử Yến Sơn trên thực tế có mạch linh cấp ba trung phẩm, lại có hỏa linh cấp ba tồn tại dưới lòng đất, thường xuyên ấm áp, là bảo địa luyện khí thượng phẩm.
Giá trị vô cùng to lớn, mỏ khoáng trên núi cũng khá nhiều.
Huyền Thanh Bang sớm đã dòm ngó ngọn núi linh khí ấy, chỉ tiếc lực lượng chưa đủ mạnh nên vẫn chưa ra tay. Nếu tộc Tôn mất cả hai người tu sĩ Tử Phủ…
Lúc này Huyền Thanh Bang không cần sợ hãi, có thể một mạch thâu tóm lãnh thổ của họ.
Giá trị đó có thể lên đến hàng triệu.
– Đạo hữu căn cứ đâu để phán đoán? – Dù trong lòng kinh hãi ra sao chăng nữa, chủ sự vẫn rất bình thản trên mặt.
Giá trị ba vạn linh thạch không thể chờ đợi một lời, y còn có rất nhiều câu hỏi muốn chất vấn.
Nhưng Diệp Cảnh Thành không đáp, rút ra một ngọc giản!
Trong đó ghi lại cảnh Diệp Cảnh Thành đang thu thập hồn phách, thấy rõ một tu sĩ xây dựng căn cơ của tộc Tôn, được phái sang Châu Quốc mua tử linh cấp ba, vậy mà bị chặn đường, thu thập hồn phách, lấy được túi linh vật mang theo.
Bên trong còn có pháp bảo cấp ba, đó cũng là pháp bảo của tu sĩ Tử Phủ họ Tôn, hiện đã trở thành vật vô chủ, đem đi bán rồi!
– Ngọc giản này có thể để lại? – chủ sự thăm dò.
– Đạo hữu có thể sao chép bản sao nhưng bản gốc xin lỗi không thể! – Diệp Cảnh Thành lắc đầu.
Ngọc giản này tất nhiên đã được gia công, in hình lại không cần lo hỏi linh phù, song nếu trao bản gốc cho đối phương nghiên cứu dễ gặp nguy hiểm, bản sao thì hoàn toàn vô hại.
Y không tin đối phương có thể nhìn ra gì.
– Pháp bảo kia có thể bán cho tôi không? – chủ sự hỏi tiếp.
– Tuy đó chỉ là mâu tử ngọc cấp ba sơ phẩm, nhưng vẫn là pháp bảo đẳng cấp ba hạng thấp, ngài có thể trả bao nhiêu? – Diệp Cảnh Thành hỏi.
Điều này khiến chủ sự lưỡng lự, muốn nhìn phía sau nhưng y đã hạ trận cách linh.
– Hãy cho ta xem thực sự phẩm chất rồi nói! – Cuối cùng chủ sự đề nghị.
Diệp Cảnh Thành không đổi ý, liền vứt ra mâu tử ngọc.
Đối phương nhìn qua, ánh mắt lấp lánh thần quang.
– Ba vạn linh thạch, chỉ là pháp bảo tấn công đẳng cấp ba cấp thấp!
Chủ sự nói.
Diệp Cảnh Thành lắc đầu ngay.
– Kỳ chủ sự, ta giữ pháp bảo này không có nghĩa là không dùng lâu dài, có điều ngài nghĩ muốn lấy giá giang hồ thì không cần mơ, ta còn phải nghĩ đến tương lai Tử Phủ, hơn nữa ta tự tin không sợ báo thù từ Họ Tôn!
Dứt lời, chủ sự không ngạc nhiên, cũng không ép nữa, chỉ hỏi tiếp:
– Kim đạo hữu dám hỏi tộc Tôn họ Tôn gặp nạn thế nào?
Diệp Cảnh Thành trợn mắt với y.
– Ta vừa mới từ Đãng Ma Cốc qua, Kỳ đạo hữu nghĩ ta là thần nhân sao?
Câu hỏi nghẹn lời khiến chủ sự khó chịu.
– Nhưng dù sao tin tức này cũng không đại diện điều gì, có thể tộc Tôn…
– Việc đó không phải chuyện của ta, việc ta là bán thông tin, cam kết đúng thật, giá ba vạn linh thạch cũng chẳng nhiều! – Giọng Diệp Cảnh Thành trở lạnh.
Lời nói khiến sắc mặt chủ sự trầm xuống, cuộc đàm phán ngoài thiên nhiên đúng là tranh thế thượng phong.
Hiển nhiên người thắng thế là Diệp Cảnh Thành.
– Cuối cùng ta hỏi thêm một câu, Kỳ đạo hữu hỏi xong ta sẽ rời đi, nếu Huyền Thanh Bang không gấp, có thể đợi ta san bằng núi Lạc Dương thuộc mỏ tinh nguyệt!
Lời này khiến chủ sự thở dài.
Y biết đối thủ khó nhằn hơn tưởng tượng, ai ăn rộng ngẩng cao đầu cũng chẳng dễ đối phó, chả cho y bất cứ hơi hướm để tận dụng.
Vốn dĩ y cũng hiểu, tà đạo Đãng Ma Cốc vốn dĩ như vậy, mỗi kẻ đều thông minh như quỷ dữ ngàn năm.
– Kim đạo hữu, cuối cùng một câu, sao tu sĩ xây dựng căn cơ kia không bị quân lệnh tộc chặn thần mà lại bị thu thập hồn phách?
– Chuyện đó không rõ, hơn nữa ta cũng chỉ thử xem sao.
Diệp Cảnh Thành lắc đầu.
– Nhưng cuốn lệnh tộc thì để ta làm quà mừng cho Huyền Thanh Bang!
Bỗng Diệp Cảnh Thành lấy ra một chiếc lệnh tộc của họ Tôn, trao cho đối phương.
Sau đó lại đưa tay ra đòi tiếp nửa còn lại là một vạn năm ngàn linh thạch.
Chủ sự do dự nhưng rồi vẫn trao lại một túi linh vật.
Khi nhận đủ linh thạch, Diệp Cảnh Thành dỡ bỏ trận cách linh, phóng linh thuyền biến mất ở phía xa.
Chủ sự ở lại nguyên chỗ, thấy người ngồi trên linh thuyền bước xuống.
– Ra sao?
– Tin tức về gia tộc họ Tôn rất quan trọng, phải về Huyền Thanh Phong thỉnh giáo lão tổ!
– Gia tộc họ Tôn? Có biết lý do những ngày qua họ gom linh phù, pháp trận?
– Ừ, trước đó nghĩ có thể là bí cảnh, giờ mới thấy tộc họ Tôn gặp nạn lớn!
– Nạn lớn?
– Tử Phủ họ Tôn mất rồi, ta không quyết định được, để lão tổ phán đoán!
Huyền Thanh Phong tọa lạc phía nam An Quận, còn gọi là Tam Vương Phong, giáp Đông Lĩnh Quận.
Huyền Thanh Bang gồm họ Kỳ, họ Tình, họ Tiêu lần lượt đóng ở ba ngọn núi.
Lúc này tại điện lớn thuộc ngọn núi đầu đàn, vài tu sĩ tập trung, hương trầm tỏa khói mờ mịt mọi nơi.
– Bố trí trận pháp đi, lần này nếu thật sự thâu tóm, đó sẽ là đại cơ hội của Huyền Thanh Bang!
Người lên tiếng là tu sĩ Tử Phủ họ Kỳ, Thái thượng lão của bang.
Mọi người gật đầu, nhanh chóng triển khai mỗi người một trận pháp.
Bởi ba gia bang hòa hợp, bước đi song song, mới khiến Huyền Thanh sớm tạo dựng danh tiếng tại An Quận.
Đến khi trận pháp hoàn thành, một bóng người trong đạo bào xám cũng mở lời:
– Việc này không thể vội, có thể là mưu kế của tộc họ Tôn, vốn dòm ngó núi Tử Yến, họ cũng muốn tranh giành Huyền Thanh Phong, sẵn sàng gây chiến cũng có thể là bày bẫy dọa ta!
– Hơn nữa tin tức bất ngờ, có chút chủ ý rất rõ ràng!
– Chủ ý là rõ, song cũng không thể không có khả năng, ai cũng xem qua ngọc giản rồi, hôm nay ta thảo luận kế hoạch, Đạo Dung, gia đình Tình cho ý kiến!
– Chủ Kỳ, gia đình Tình không tham gia quyết định, tuân theo quyết định của hai huynh trưởng thân tộc!
Tình Đạo Dung chủ gia đình Tình, kiêm phó bang chủ trong Huyền Thanh Bang, hiểu rằng gia tộc Tình chỉ có vật linh cấp ba, không có tu sĩ Tử Phủ, không thể sánh kịp hai gia phái kia.
Đồng thời biết rõ năng lực và tính cách của hai trưởng lão Tử Phủ, miễn họ tán thành thì không nghiêm trọng.
– Việc thử nghiệm tất nhiên phải làm, khẩn trương không được!
Tiêu hộ gia lão đạo cũng lên tiếng.
– Một là xác định lão tổ tộc họ Tôn còn sống không, cho tướng thái một vài tu sĩ Tử Phủ đệ tử tự do, gửi nhờ tộc họ Tôn luyện chế pháp bảo ba cấp, xem họ có nhận không!
– Hai là hỏi Tây Vương Cốc, hứa chia hai phần lợi nhuận, xem Tây Vương Chân Nhân có thuận không!
– Ba là khảo sát kỹ thân thế, bí bảo của toàn bộ cốt cán tộc họ Tôn!
– Bốn cũng là quan trọng nhất, tìm cách khiến tộc họ Tôn chủ động khiêu chiến với Huyền Thanh Bang, tạo tiền đề cho hành động của ta!
– Ừm ừm, ý kiến Tiêu lão hữu rất thuyết phục, ai còn góp ý không?
– Chủ Kỳ, tu sĩ Kim họ Tôn kia nhất định phải ra tay trước, thử có phản ứng của họ Tôn hay không!
Tình Đạo Dung bỗng thêm ý kiến lạ thường.
– Ừ, Đạo Dung nói rất đúng, chỉ có điều quan trọng hơn là tìm vị trí lão tổ tộc họ Tôn, ngoài việc sai phái đệ tử tự do, ta còn dùng pháp thuật điều khiển hồn phách bí mật xâm nhập núi Tử Yến!
Núi Lạc Dương.
Hoàng hôn rực đỏ ánh lên chân trời tận cùng, núi non cũng nhuốm sắc đỏ rực.
Nơi đây đã được phong tỏa nghiêm ngặt.
Dưới gốc một cây phong nơi xa, vài con ngũ độc phong tụ lại.
Chúng quan sát kỹ, cuối cùng chui vào một cây hoàng đàn.
Ngay tức khắc, một bóng nhân hình bước ra, thu gom bầy ngũ độc phong.
Đó chính là Diệp Cảnh Thành trong bộ giáp cách linh.
Diện mạo tròn trĩnh như trước, dáng người vẫn mập mạp không đổi.
Y đã trú chân bên đỉnh Hỏa Dương mấy ngày, cho tới thấy một vài tu sĩ bí ẩn xuất hiện trong rừng, mới bước ra khỏi bóng cây.
Y biết lũ tu sĩ ấy rất có thể chính là người Huyền Thanh Bang phái đến thám thính.
Tuy mất thời điểm, không thích hợp, nhưng không có máu thịt thật khó tạo ra cảnh tượng đẫm máu đủ chân thực lẫn lấy được sự tin tưởng của Huyền Thanh Bang.
Lại còn mua Kim Nê Đĩnh Tỵ cùng chùy lưu ly, phải cần chút thời gian luyện ngấm và làm quen pháp khí mới đủ một nửa tháng.
Lần này y thật sự định dùng cờ máu tế hết lũ tu sĩ nơi này.
Về gia tộc họ Tôn, Diệp Cảnh Thành không hề để ý lòng thương xót.
Trong dãy núi Thái Xương, chính tộc họ Tôn cùng gia tộc Nghiêm đã sát hại Diệp Tinh Di, còn bắt giữ một vài thành viên Diệp gia.
Mối hận thâm này, nay đến lúc báo thù!
Khi tàn ánh mặt trời cuối cùng khuất sau chân trời, Diệp Cảnh Thành cưỡi Kim Lân Thú, toàn thân phủ lớp vảy vàng rực, chẳng khác nào một nhân hình tắc kè.
Lúc này dù không phải luyện thể, thể xác của y cũng đạt cấp độ trung kỳ xây dựng căn cơ.
Phù hợp nhất với cấp độ hiện tại là cuối sơ cấp.
Chìa tay ra chất lên một chiếc chùy lưu ly, phía sau xuất hiện không ít xác tà linh.
Trước đó Diệp Cảnh Thành đã thâu thủy pháp luyện xác tại Thi Đạo Nhân.
Ngay lúc này chính là thời cơ thích hợp tung ra!
Chương kết thúc.
Đề xuất Voz: [Sẽ review] Ê!Tao thích mày!...
Tân Trần quốc
Trả lời4 ngày trước
Mình đang đọc chương 675, từ sau chương 640 là toàn bộ convert á. Nhờ ad dịch giúp nha.
Tân Trần quốc
Trả lời1 tuần trước
từ chương 572 dính convert nha ad
Tân Trần quốc
Trả lời3 tuần trước
sau chương 162 đang là convert á ad, ad có thể giúp mình dịch nốt các chương còn lại không. Nếu được ad gửi mình stk để mình ủng hộ nhen, vì mình vừa end bộ Cổ Chân Nhân thì thấy bộ này khá chill và cũng thích thể loại dưỡng thú như này.
Tiên Đế [Chủ nhà]
3 tuần trước
ờm chắc bị lỗi khoảng 1 200 chương thôi. mình sẽ dịch lại từ chương 160 -360. bạn có thể xem qua từ chương 360 trở đi hết lỗi chưa?
Tiên Đế [Chủ nhà]
3 tuần trước
đã sửa từ 160-360 rồi nha.
manhh15
Trả lời1 tháng trước
57 loi chuong
manhh15
Trả lời1 tháng trước
tới 44 luôn nha. đều bị lỗi hết
Tiên Đế [Chủ nhà]
1 tháng trước
à tối mình fix 1 lượt nha. Mấy chương này qua k để ý đăng bị lỗi.
manhh15
1 tháng trước
fix di nguoi oi
Tiên Đế [Chủ nhà]
1 tháng trước
à giờ fix nè. Giờ mới rảnh luôn.
manhh15
Trả lời1 tháng trước
34
manhh15
Trả lời1 tháng trước
chương 33 cũng bị
manhh15
Trả lời1 tháng trước
chương 32 lỗi có thông báo nhưng chưa fix này
manhh15
Trả lời1 tháng trước
này ra chap đều không ad. để vào đọc he he
Tiên Đế [Chủ nhà]
1 tháng trước
đều nha bạn
manhh15
1 tháng trước
ok ngài