Logo
Trang chủ
Chương 2

Chương 2

Đọc to

Nó lắc đầu thất vọng, hóa ra cũng chả sáng sủa gì cho lắm, nó đã tự huyễn hoặc mình bởi lẽ cái chỗ con bé ngồi là quầy bar, đèn có sáng hơn một chút cho nhân viên đếm tiền và pha rượu dễ hơn. Tuy nhiên nó cũng phải công nhận, con bé hóa trang khéo, hoặc cũng có thể nó là học sinh thật. Thêm việc nữa là nó rất khôn, lấy cả một chai rượu và dĩ nhiên sẽ có thẻ gửi rượu lại, điều đó khiến nó ngang nhiên thành khách VIP và việc nó có đong đưa ai ở đây, là quyền của khách, không một con PR nào ở đây dám tỏ thái độ. Dù chai rượu kia, chút nữa chắc nó không phải bỏ ra một xu. Nó ngoảnh mặt đi chán chẳng buồn để ý đến cái hiện tượng có hơi chút lạ lạ này nữa, sau lưng vọng lại tiếng zô, zô liên tục, giọng non choẹt. Mấy thằng đệ tiếc rẻ
- Phí của chưa, có thằng hốt mất hàng rồi.
- Phí cái bí, mẹ mày nữa, hàng này cỡ mày có tiền bao đủ không? Nhẹ thì đêm nay cũng mất cả tháng lương con ạ.
- Trời đâu thương kẻ nghèo hèn, đau xót làm sao. Nào em tự phạt mình một ly. Anh em, uống. Hai ba…zô…. Hai ba…zô… hai ba uống…
Nó lại quay trở lại với đám đệ. Vị rượu ngọt ngọt cay cay, trôi qua cổ họng. Và tự cười về cái sự lơ đãng khi nãy của mình.
- Quẩy đi em ơi, lên đi em.lên nóc nhà nào
Tiếng thằng MC làm cả quán bar giật mình chú ý. Cả đám trố mắt ra nhìn. Con bé áo trắng đang lắc như điên bên cạnh thằng tóc vàng. Bàn tay thằng kia uốn éo, nhưng dù mắt kém đến mấy nó cũng nhận ra là thằng khốn ấy đang lợi dụng để cởi cái áo sơ mi kia ra. Đám đông ở dưới hò reo phấn khích. Mẹ chúng nó chứ, có vài đứa ngấm cỏ mẹ nó rồi. Hai ba con khác lên tụt mẹ nó áo hai dây ra, thực ra thì chúng nó có tụt áo ra hay không thì cũng thế, chẳng bớt được bao nhiêu là vải. Nhưng tất cả phấn khích lắm. Nhạc đang chùng bỗng bốc lên hẳn. Tất cả đã bỏ bàn đứng dậy, vài đứa còn ngáo ngơ không hiểu chuyện gì cũng nhảy cồ cồ lên như phải thuốc cố xem chuyện gì đang xảy ra trên sàn. Nó tự dưng thấy ngứa mắt, có một cái gì đó đ’ ổn ở đây chút nào. Nó đang…đ’ biết ra làm sao nữa. Nó gào lên trong át tiếng nhạc đang đập rung cả áo sơ mi
- Lôi con bé ấy xuống, lôi nó xuống
- Cái gì cơ, đang vui mà anh.- Mấy thằng đệ cực kì phấn khích vừa lắc vừa trả lời nó.
Nó rút bộ đàm ra, gầm lên như thú dữ
- An ninh đâu, an ninh đâu. Lôi con bé áo trắng trên bar xuống.
- An ninh nghe rõ.- Tiếng đáp trả lạnh lung trong tai nghe.
Một hai con dancer lên sàn bắt đầu uốn éo, thực ra lúc nào nhạc phải xuống rồi, gần 12h đêm. Phải mất 30 phút nhạc mới xuống dần để khách không bị chững. Nhưng đây là cách chúng nó gây sự chú ý để hướng khán giả về phía trung tâm khi mà trong góc tối nào đó một hai thằng an ninh đang dần chết một đứa ăn trộm điện thoại hoặc quỵt tiền. Tiếng nhạc bay cả quần áo này ( theo đúng nghĩa đen và nghĩa bóng) khiến cho khổ chủ, dù có gào thét đau đớn thế nào cũng sẽ bị xử lí đẹp ngay ở trong quán bar trước khi được dẫn lên buồng kín nói chuyện.
- Nó là con nào thế này?- Chị vừa cài lại mấy chiếc khuy bung ra trên ngực con bé, vừa lấy khăn lạnh lau trán nó.
- Em đ’ biết, nhưng chậm một tí là thành hàng free cho thằng kia rồi. em ghét cái chuyện không công bằng. Chơi gái là phải trả tiền.- Nó làu bàu.
- Xem chừng chưa đủ 16 tuổi.
- Đồng phục cấp 3, đêm nay mà có chuyện, bố mẹ nó mà làm loạn lên thì sập cụ nó bar mất. Chúng mày nữa, đứng đấy mà cổ vũ, Sư cụ chúng mày- Nó quay sang chửi bậy cả mấy thằng bảo vệ.
- Mai bọn mày không được lên đây nữa, bảo vệ là phụ trách ở sảnh. Sao lại kéo hết lên đây thế này?

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Tóm tắt lịch sử Việt Nam bằng một bài thơ
BÌNH LUẬN