- Dương biết hay chưa thì sao hả bạn?Mình có đi ăn trộm ăn cắp gì đâu mà phải giấu diếm.
- Nhìn xem…- con bé cười khinh bỉ- Sáng nay nhìn anh còn ra cái hồn người, giờ có khác gì thằng lưu manh ở quê lên không. Sẽ ra sao đây nếu Dương biết anh làm cái công việc mạt hạng này?
- Thế bạn thì sao? Bảo nơi đây mạt hạng sao còn đặt chân tới, đây là chỗ cho học sinh cấp 3 sao?
- Tôi á? – Con bé chỉ tay vào người trợn mắt nhe răng- Tôi thích thế đấy? tôi có tiền vào đây cho người ta phục vụ có sao không? Anh nhìn lại mình đi, chỉ cần mai tôi dẫn Dương tạt ngang qua đây thôi, đời anh vui luôn
- Bạn muôn sao?- Nó lí nhí cúi gằm mặt dù bụng cười thầm cái suy nghĩ trẻ con của cái lũ này.
- Cũng bình thường thôi. Một là anh phải xin lỗi tôi. Hai là từ giờ mỗi khi tôi đến đây anh phải kính cẩn phục vụ từ dắt xe cho tới bưng bê,và gọi chúng tôi là anh chị. Ok. Nếu thế thì mọi chuyện sẽ được giấu kín. Ít nhất là nếu Dương nó có biết cũng chẳng phải cho tôi nói.
Nói thộn mặt ra ( dù bụng đang cố nhịn cười) nhìn cái bộ mặt thỏa mãn của con ranh ấy. Bỗng một tiếng nói nhỏ nhỏ ở sau ghế của con bé khiến con ấy giật mình co rúm người:
- Dư lào? Dư lào có chuyện gì ở đây thế này?- Chị nó đang chống hai khủy tay lên thành ghế thở phà vài hơi thuốc vào tai con bé.
- Ơ, chị…chị…- Mấy thăng ku thấy người quen giờ mới bắt đầu mở mồm- Chị ngồi đây làm với bọn em vài ly.
- Chị không rảnh, nghe đồn các chú đang cho người trêu nhân viên nhà chị.- Chị mình ngồi phịch xuống cái ghế bành vắt chân lên nhau tay vẫn cầm điều thuốc làm duyên.
- Đâu mà chị ơi, bạn em đây muốn nói vài chuyện với cậu này thôi.
- Chuyên gì thế em gái xinh đẹp?- Chị đánh mắt sang bên con ranh kia.
- Không phải chuyện của chị.- Nó hậm hực- mất vui, ai mời mà chị qua.