- Dương… - Nó khẽ trả lời.
- Anh về rồi à?
- Sao em biết? Ai nói anh đi?
- Chị Linh bảo. Anh đừng trách chị ấy, tại em lo quá nên hỏi chị ấy mãi nên chị ấy phải nói.
- Có gì đâu, anh mới có lỗi mà, anh xin lỗi.
- Anh về bình an là tốt rồi. Em lo quá.
- Chị ấy cũng bảo em là anh về à?
- Không… Đêm nào giờ này em cũng gọi cho anh. Anh quên rồi sao?
- Kể cả khi em biết là anh không có nhà, em vẫn gọi à?
- Em còn cách nào nữa đâu, nếu anh về nhất định anh sẽ nhấc máy.
Nó im lặng, sự nghẹn ngào từ trong lòng như muốn trào ra khỏi hai hốc mắt. Tuy rằng nó đã kìm lại được, nhưng có tiếng gì cứ nấc nấc nơi cổ họng. Con bé lại thoảng thốt hỏi:
- Anh sao thế, anh khóc à?
- Không, không có gì đâu… - Nó cố chối cãi nhưng giọng nói của nó thì lại thú nhận tất cả.
- Mọi việc ổn rồi, ổn rồi mà anh.
- Ổn ư? Em nghĩ thế à? Em đừng liên lạc với anh nữa. Anh không dám nhìn mặt em nữa đâu. Thật đấy.
- Anh…. Khi yêu anh, em đã chấp nhận tất cả. Hơn nữa em cũng nghe chị Linh kể lại mọi việc – Chả biết bà ấy lại xuyên tạc cái gì - Em chỉ mong anh hãy trưởng thành hơn thôi.
- Em không hiểu… bản chất con người ăn vào máu… Bây giờ anh nhận ra, anh thật sự không thuộc về thế giới của em đâu Dương ạ…
- Anh nói cái gì thế? Chỉ cần anh thay đổi, thay đổi một chút thôi mà. - Con bé cũng bật khóc nức nở.
- Em biết không - nó thở dài - Bố anh, người yêu cũ và giờ là cả chị gái, những người yêu thương anh và anh yêu thương nhất, rồi cũng rời xa anh mà đi… Anh tin là… rồi một ngày… em cũng như thế… bởi vì… em cũng giống như họ…
- Anh im đi, anh làm sao thế? Anh ngày xưa có thể đâu? Sao giờ động một chút là anh yếu đuối thế?
Im lặng…. 5 phút… 10 phút… 15 phút…
- Em xin lỗi, em quá lời.
- Không sao, em nói đúng mà. Anh thấy anh càng ngày càng khác. Chỉ có điều máu anh vẫn thế. Anh không thuộc thế giới của em.
- Lần trước anh và em đã nói gì? Anh quên rồi à? Em có phải nhắc lại không?
Im lặng.