Logo
Trang chủ
Chương 8

Chương 8

Đọc to

- Ơ quán to thế này mà thiếu thốn nhỉ? Thế cho anh chai ken, à lấy anh cái điếu cày em nhé.
Con bé phục vụ đứng thộn mặt ra thiếu điều là làm rơi cái menu xuống chân, xung quanh có vài tiếng xì xào nhẹ. Con bé kia nhăn mặt nói với nó
- Em xin anh, em thua,người ta cười cho bây giờ?
- Thôi đùa, cho anh cốc sữa chua nếp cẩm với cốc nước lọc.
…Sau cơ số giấy sau…
- Nhìn anh ăn dính hết lên mép rồi kìa.- Con bé với lấy mẩu giấy ăn định lau cho nó.Nó giật bắn mình vì cái hành động thân mật quá mức này co người về phía sau mắt lườm lườm
- Mày lại lừa bố?- nó nói vậy nhưng vẫn đưa tay lên quệt ngang miệng, đúng là có cái gì dinh dính thật.
- Ơ cái anh này, ăn nói lỗ mãng, ai lừa anh chứ?
- Đứa nào lúc nãy nói miệng tao dính phở?
- Em đùa thôi mà- lại xị mặt- sao anh thù dai thế nhỉ? À mà anh bỏ cái thói nói tục đi nhé, chẳng hay ho gì đâu?
- Lên bar, chăn giai bay lắc thác loạn thì hay ho hơn chăng?- Nó hút sòng sọc cốc sữa chua chỉ còn trơ đá mặc kệ ánh mắt nhìn khó chịu của mọi người xung quanh.
- Ơ…- Con bé sững người lại.- Em có nỗi khổ riêng mà, hơn nữa từ giờ em sẽ không lên đấy nữa đâu.
- Khổ quái gì chứ, hết tiền tiêu là cùng chứ gì, chưa kịp đong tiền đứa nào đã say cả chấy rồi, tiền mất tật mang. Mày còn phải tập luyện nhiều em ạ. Có cần anh chỉ cho mấy sư tỉ để truyền nghề không?
- Anh nghĩ em là loại con gái gì vậy?
Con bé mắt đỏ hoe dang cánh tay ra định tát vào mặt nó, nó không né mà trừng mắt lên nhìn thẳng vào mặt đối phương, cánh tay giơ lên rồi dừng lại trên không trung, và rồi hai bàn tay úp vào mặt khóc một cách ngon lành. Một số bàn xung quanh lại xôn xao, chỉ trỏ, nó cáu tiết vì cái sự tò mò và thích chọc ngoáy quá thể của cái đám teen teen này. Nó gằn giọng nhìn sang cái bàn gần nhất, hai mắt gườm gườm nói nhỏ nhưng đủ cả quán nghe thấy
- Có chuyện gì với chúng mày không? Nhìn gì? Chúng mày có tin là bố giết cả nhà chúng mày không?
Hai đứa kia hoảng hốt lắp ba lắp bắp phân bua rồi đứng dậy trả tiền và dông thẳng. Nó mặc kệ cái lũ còn lại nhưng đoán chắc là từ giây phút này chúng nó sẽ ngậm miệng và ít nói hơn. Trở lại với cái con ranh con này mới thật sự là bối rối, nó ghét con gái khóc cái kiểu này, thà cứ lu loa ăn vạ như mấy con trên bar thì có khi lại dễ chịu, nó chả buồn quan tâm. Ngồi nghĩ mãi chả ra được câu gì an ủi, nó đành nói
- Thôi không khóc nữa, tao xin lỗi.
- Huhuhu- Con bé càng được thể khóc to hơn- Có phải tự nhiên em lên đấy đâu..hức…hức.
- Thế làm sao lại lên, hay ngáo đá à?- Nó hỏi với giọng vô cùng thật thà

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng
BÌNH LUẬN