Nó ngoan ngoãn bám hông con bé leo lên xe rồi gục luôn vào lưng con bé. Tiếng Hoa chí chóe đằng trước:
- Này, em có mỗi cái váy mồi thôi đấy Đừng có ọe vào váy em rồi em bắt đền.
- Ừ…ừ… - Nó thở dốc, gần như kiệt sức sau hai phát tống thốc tháo vừa rồi.
- Nhà anh ở đâu?
- Xa lắm, thôi thấy cái taxi nào cho xuống cái.
- Xa là đâu?
- Hà Đông.
- Xời, gần. Em dưới đấy mà.
- ĐI chơi xa thế.
- Thuê nhà dưới đấy cho rẻ. Anh cũng thế à?
- Không, anh mua nhà dưới đấy cho rẻ. Quê đâu thế mà lại thuê nhà?
- Quê trên núi xa lắm.
- Xuống đây làm gì?
- Chơi thôi. Nhà không ai nuôi. Anh hỏi thế cũng hỏi.
- Chơi? Nói đơn giản nhỉ. Sao không ai nuôi. Bố mẹ đâu?
- Bố đ’ biết còn mẹ thì phải nuôi em.
- Ờ, xin lỗi.
- Có cái quái gì mà xin lỗi anh, nghe đ’ quen tai tí nào. Thoải mái đê. Thế anh thì sao?
- Cũng na ná nhau cả thôi. Hơn được cái là đi vệ sinh không cần ngồi.
- Đm anh thô vãi.
- Thế dễ thường em không thô.
- Anh ngày nào cũng ngồi một mình thế không chán à?
- Công việc, chán gì? Em nghĩ anh là dân chơi rảnh rỗi à?
- À không, em biết là công việc, nhưng tại sao cứ phải ngồi một góc thế?
- Thích thế
- Anh có nhiều sở thích kì lạ nhỉ. Em thích rồi đấy. Ha ha haaa
- Điên.
Đề xuất Tiên Hiệp: Từ Phế Linh Căn Bắt Đầu Vấn Ma Tu Hành