Logo
Trang chủ

Chương 94

Đọc to

Nó đang dần quen với cuộc sống mới, chắc chắn là vậy. Cuộc sống thiếu vắng Dương. Điều đó đồng nghĩa với việc sẽ chẳng còn những tin nhắn nhắc nhở giữa đêm khuya, không còn những cuộc điện thoại hỏi han ân cần và chu đáo, không còn những buổi trốn việc đi chơi lêu lổng như hai đứa teen dở hơi… Rất nhiều, rất nhiều thứ đã biến mất. Dù rằng đôi khi nó cũng cảm thấy hụt hẫng và trống trải, hay thiếu một cái gì đó rất mơ hồ và khó diễn tả. Nhưng rồi nó lại tự lắc đầu trấn an mình, rằng đó chỉ là những cảm xúc nhất thời, không thuộc về thế giới về đêm này của nó.

Ở bên Hoa, nó thấy mọi thứ thay đổi, khớp và phù hợp như hai bánh răng ăn khớp trong một cỗ máy. Ăn chơi và nhảy nhót thác loạn, đến những nơi muốn đến, nói những điều muốn nói mà không cần phải lo lắng mình có vô tình xâm phạm đến các giá trị nhân văn và đạo đức xã hội hay không. Không cần phải gồng mình gò ép bản thân theo một khuôn mẫu nào. Hay đơn giản hơn là có thể mặc áo cộc tay quần ngố, đầu trần đèo Hoa lượn lờ ngoài đường, thay vì phải kín cổng cao tường che đi những hình xăm trổ như trước kia. Đấy là nó tính thế, chứ thực tế bây giờ đang là mùa đông rét thấu xương.

Hoa đã chuyển về sống chung với nó, ăn chung mâm, ngủ chung giường. Nó đoán chắc mẹ nó biết chuyện này, nhưng chẳng hiểu sao bà vẫn chưa ý kiến gì. Kệ vậy, đỡ phải nghe cằn nhằn.

Tuy con bé thích ăn hàng và dùng đồ hiệu (chắc chị Linh mà thấy đống mỹ phẩm, quần áo, giày dép và túi xách của Hoa chắc ngất lên ngất xuống), nhưng Hoa không vòi tiền của nó quá đáng. Thậm chí, nhiều khi đi ăn, con bé còn tranh trả tiền rất sòng phẳng. Hoa cũng thường xuyên lên bar chỉ để ngồi… ngắm nó làm việc, luôn ở cái góc quen thuộc, kín đáo để tránh bị dòm ngó. Thi thoảng con bé có đi đâu đó một vài tiếng rồi lại về ngay, chứ không la cà qua đêm hay biến mất cả ngày. Trái với suy nghĩ của nó, con bé không phải là loại bướm đêm, hoặc ít nhất là không kiếm tiền bằng cái cách đó. Nếu không, chắc chết đói từ lâu vì bỏ việc rồi. Dạo này, mọi người trong bar lại xì xào bàn tán về nó và Hoa, nó cũng chẳng dám hỏi thêm về thân phận của con bé. Hơn nữa, Hoa cũng thẳng tính, nó hỏi chắc con bé sẽ trả lời thôi. Nói chung, một con bé khó hiểu.

- Anh đỡ ốm chưa mà đã lên nóc nhà thế này? Nhà mình nuôi gà trên này à?

Hoa vỗ vai nó cười, nó chẳng giật mình vì nghe tiếng cửa kẹt ở dưới nhà là biết con bé đã về. Hôm nay nó bị cúm nên nghỉ làm. Hoa nhấc chai rượu của nó lên ngó nghiêng rồi nói tiếp:

- Em có mua phở để dưới nhà đấy.

- Ừ, anh cảm ơn.

- Anh ngồi uống rượu sếch thế này à?

- Đã uống giọt nào đâu. Cầm lên định bụng nếu đau họng thì tu cho nó rát. Chứ không định uống.

- Chivas 18 uống với chân gà luộc có bị ngộ độc không nhỉ?

Nó bật cười vì câu hỏi giả ngây ngô của Hoa, quay sang định trêu chọc con bé, nhưng lại khựng lại khi thấy tay Hoa giấu sau lưng. Nó hỏi:

- Thôi đi, mua chân gà hả? Đưa đây xem nào.

- Đây, hì. - Hoa giơ cái bọc giấu sau lưng nãy giờ vào mặt nó. - Thấy bà ấy còn hơn chục cái, em mua hết cho người ta dọn hàng sớm. Ngon không? Chân gà ta đấy, hơi dai tí, nhưng được cái sạch. Dai với nhiều xương thế này nhắm rượu không tốn mồi. Hehe.

Nó cúi xuống nhìn Hoa lúi húi mở túi chân gà, rồi ngó nghiêng xung quanh:

- Anh không mang cốc lên à?

- Không.

- Đùa… uống rượu tu chai à? Đợi em xuống lấy cốc.

- Thôi, tu cũng được, nhanh không chân gà nguội hết bây giờ. Anh đang đói cồn ruột rồi đây.

Đề xuất Tiên Hiệp: Vạn Sinh Si Ma
BÌNH LUẬN