Mệt bỏ mẹ, mình vừa về đây...
Khổ lắm các bác ơi :sosad: Mình phóng như điên ra Nhà Thờ, nhắn ẻm:
"Em đang đứng đâu ?"
"Em Không Biết"
"Em nhìn xung quanh xem, đang ở đâu ?"
"Em không biết, em bên cạnh một cái trường học"
"Rồi anh biết rồi, đứng ngay tại đó"
:sweat: Là cái trường Hòa Bình kế bên cái nhà thờ đó các bác ạ...
Mình đến và thấy ẻm đang ngồi co ro cạnh cái xe đạp, nhìn tội lắm :sosad: Đến gần thì thấy hai mắt đỏ hoe. Mình vội lấy đt ra bấm, đi gấp quá, đâu mang gì đâu.
"Em đến đây làm gì ?"
Em ấy không trả lời, chỉ gục mặt khóc hu hu. Cũng may ngồi ngay góc ít người, ko thì ... :surrender:
Mình nâng mặt em ấy lên, lấy tay lau nước mắt rồi cười. Đưa dấu hiệu OK lên.
Em ấy dụi dụi mắt rồi cười. Mình lại đưa cái đt ra
"Em đến đây làm gì ? Sao lại đi 1 mình"
Em ấy không nói gì, đứng lên, lấy trong giỏ xe đạp ra 1 bịch... 5 miếng bánh tráng nướng :surrender::surrender:
Xong em ấy lấy đt mình bấm:
"Em muốn thích mua về cho ba mẹ, nhưng em ghét việc làm nhờ vả anh giúp em đi mua về, thế nên em tự đi mua"
:sweat::sweat::sweat:
Lúc nãy quả thật mình chỉ muốn thở phào 1 cái. Mình ghi:
"Em ngốc quá, thích thì gọi anh, anh sẽ chở em đi mua, em đi như vậy rất nguy hiểm, lại còn dám lấy xe đạp tự một mình đi như vậy nữa"
Em ấy lúc này mắt tự dưng nhìn rất dữ
"Em nhớ đường đi"
"Vậy sao bị lạc"
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Tâm sự chuyện tình đẹp nhưng đầy đắng cay!!!