OK, kể tiếp...
Đêm qua về đến nhà thì thấy Mama và Tiểu Thiên ngồi đó. Trên đường đi thì mình đã nghĩ ra cách nói chuyện như thế nào đầy đủ.
Lão Gia cùng mình đi vào nhà, cả hai cùng ngồi xuống đối diện với Mama và Tiểu Thiên.
Tiểu Thiên lúc này chỉ cuối gầm mặt, hai tay bấu vào cái ghế sofa, nhìn rất chi là e ngại. Lão Gia lên tiếng:
"Bây giờ thì sướng rồi nhỉ?"
Ông già quay sang nhìn mình, mình ngớ người, chỉ cười cười. Mama cũng quay qua nói:
"Con làm gì mà nó khóc um sùm vậy ?"
:stick:... câu hỏi này mình bó tay. Chỉ dám trả lời:
"Con không biết, đang nói chuyện thì Tiểu Thiên..."
"Cô biết rồi, biết trong lúc trong phòng vệ sinh Tiểu Thiên nói gì với cô ko ?"
Mình quay nhìn Tiểu Thiên, thấy em ấy ngẩn đầu, đôi mắt long lanh nhìn mọi người ko biết rằng tất thẩy đang nói về em ấy :"<. Mình nói:
"Dạ, ko biết"
"Vậy..."
Mama tính nói, thì mình nhảy vào nói luôn:
"Cô để Tiểu Thiên kể được ko? Em ấy dùng tay nói rồi cô dịch lại cho con"
Bố già lúc này cười lớn, chả hiểu ổng cười gì. Xong mama cũng gật đầu. Quay sang Tiểu Thiên, hai người nói 1 tràn dài ngôn ngữ ký hiệu -.-'...
Lâu lâu Tiểu Thiên còn quay sang mình bằng con mắt e dè nữa chứ. Nhưng cuối cùng cũng xong. Tiểu Thiên ngồi thẳng dậy rồi ... nói 1 tràn tay, Mama phiên dịch lại.
"Em không biết phải như thế nào, em đã phải suy nghĩ rất nhiều về những điều anh nói trong những ngày gần đây. Về việc anh nói em thế nào là yêu, những buổi đi chơi cùng anh luôn làm em cảm thấy mình được sống, được như là một người bình thường. Em hạnh phúc vì mọi thứ anh đã làm cho em, từ cái găng tay anh tặng em cho đến hôm em đi lạc. Ngày hôm đó, em có thể gọi cho ba, cho mẹ, nhưng em không hiểu sao trong đầu em chỉ có thể nghĩ tới anh như vị cứu tinh lúc đó. Anh đã dạy cho em hiểu biết rất nhiều thứ thú vị. Em không biết phải làm gì... Anh là thiên thần... có cánh.. to lớn... vui vẻ.. của em.."
Mỗi cái "..." là mỗi lúc Mama "thốt ko nên lời"... vừa dịch mà Mama rất chi là hồi hộp.
Em ấy nói tiếp:
"Anh hỏi em nếu anh không còn bên cạnh em nữa, em đã phải rất lo lắng và không ngủ được. Nếu anh không còn bên em nữa, có thể cuộc sống của em sẽ trở lại như những ngày trước đây, và thật sự em không bao giờ muốn điều đó xảy ra..."
Tiểu Thiên bắt đầu sụt sùi... rơi lệ ... Mình thấy vậy vừa định đứng dậy ngồi kế bên... thì quên mất còn 2 vị Trưởng Môn Nhân... -.-'
Lão Đại cản lại ổng bảo:
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Tiếng Chuông Gió