Logo
Trang chủ
Chương 8

Chương 8

Đọc to

Vâng, biết chứ bác

Mà sẳn ngồi xem lại 1 đoạn nói chuyện của em với mình.

Lúc này là em ấy với mình đang ngồi ở ngay Nhà Hát Thành Phố ấy. Lúc đấy là buổi chiều, ẻm học xong thì mình qua đón đi luôn.

Bắt đầu câu chuyện linh tinh 1 hồi, thì ẻm hỏi :

"Anh vui vẻ, anh làm em vui vẻ luôn"

"Là sao em ?"

"Em không biết, bản thân em đó, nghĩ về gặp xảy ra sẽ buồn"

"Em buồn chuyện gì ?"

"Rất phức tạp, hoặc không ai nói chuyện sẽ buồn bã"

"À, em cô đơn đúng ko ?"

"Đúng đó, em không có bạn bè. Em ở nhà nhiều không có bạn"

"Thì anh là bạn em nè"

"Anh là con trai mà sướng gặp mấy con gái sẽ khiến anh hạnh phúc, em là con gái khiếm thính rất khó khăn cuộc sống"

"Ừ, anh cũng ít bạn bè lắm"

"Anh vui vẻ mọi lúc, anh nói chuyện. Anh lắng nghe được"

"Uhm"

Lúc này mình bối rối khó tả lắm. Em ấy lại ghi tiếp:

"Em đọc sách, lắng tiếng gió thổi, tiếng mọi người nói chuyện, tiếng chim kêu. Nhưng em khiếm thính khó khăn không nghe được"

"Em đặc biệt theo cách riêng của em mà. Anh cũng không có bình thường đâu"

"Anh bình thường mà"

"Không hề, anh bị bệnh tim bẩm sinh này, tim của anh đâu có như người bình thường"

"Em không hiểu, tim anh có bệnh ? còn bẩm sinh là sao ? Sao anh không có như người bình thường"

Nói chung tới đoạn này mình ko tiện ghi ra hết, khác nào kể khổ cho các bác :sweat:

"Anh ăn nhiều rồi sẽ khỏe mạnh mà"

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Thánh Khư [Dịch]
BÌNH LUẬN