"Chỉ còn cái này rồi?"
Chu Nguyên sững sờ nhìn ngọc giản bị nuốt vào nhả ra. Sau đó, hắn hiểu ra, tên xui xẻo kia đã bị nuốt chửng hoàn toàn.
"Kiểu chết thật xui xẻo." Khóe miệng Chu Nguyên co giật, không nhịn được cảm thấy đồng tình sâu sắc. Tên kia đúng là thảm, không biết cuối cùng bóng ma tâm lý của hắn lớn đến mức nào.
Chu Nguyên khom người nhặt ngọc giản lên, thoáng nhìn qua liền giật mình. Bởi vì, hắn thấy trên ngọc giản có quang mang hiển hiện, ẩn ẩn có rất nhiều văn tự.
"Hẳn là dùng để ghi chép nguyên thuật." Yêu Yêu nói tùy ý.
"Ồ?" Chu Nguyên nghe vậy, mắt lập tức sáng lên. Nguyên thuật phổ thông cấp bậc không đáng được ghi chép theo cách này. Chẳng lẽ trên người hai tên hung đồ này lại có đồ tốt?
Chu Nguyên cầm ngọc giản, thôi động nguyên khí quán chú vào trong đó. Lập tức, trên ngọc giản quang mang lấp lóe, quang ảnh chiếu rọi trên không khí phía trước, rõ ràng có văn tự chảy xuống.
Ánh mắt Chu Nguyên đảo qua, rồi có chút ngưng tụ: "Hạ phẩm Huyền nguyên thuật, Huyền Mang Thuật?"
"Lại là Huyền nguyên thuật?" Khuôn mặt Chu Nguyên hơi động. Đạt tới cấp độ Huyền nguyên thuật, cho dù đặt trong bảo khố hoàng thất bọn hắn, cũng coi như bảo bối, thường dùng để ban thưởng người có công lớn.
"Cái này Huyền Mang Thuật, sao có chút quen tai." Chu Nguyên nghĩ nghĩ, mơ hồ nhớ dường như đã nghe qua ở đâu đó.
"Ta nhớ ra rồi, Tề Vương phủ! Cái này Huyền Mang Thuật chính là nguyên thuật đỉnh tiêm của Tề Vương phủ, nghe nói là Đại Võ vương triều ban thưởng cho bọn hắn." Sắc mặt Chu Nguyên biến ảo. Chẳng lẽ hai tên hung đồ này là người của Tề Vương phủ? Nhưng với thực lực của bọn hắn, sao có thể có được nguyên thuật đỉnh tiêm của Tề Vương phủ?
Chu Nguyên lắc đầu, có chút không hiểu.
Tuy có chút nghĩ mãi không ra, nhưng Chu Nguyên vẫn cười lạnh một tiếng, trực tiếp nhét ngọc giản vào trong ngực. Hắn nhớ Chu Kình đã từng nói với hắn, Huyền Mang Thuật của Tề Vương phủ cực kỳ lợi hại, mặc dù chỉ là hạ phẩm Huyền nguyên thuật, nhưng uy lực đủ để sánh ngang trung phẩm Huyền nguyên thuật.
Nếu giờ thứ này rơi vào tay hắn, thì đừng mong hắn nhả ra.
"Nhưng sao Lục thống lĩnh vẫn chưa đến?" Chu Nguyên ngẩng đầu, nhìn về phía xa, cau mày. Với cảm giác của cường giả Thiên Quan cảnh, đáng lẽ phải nhận ra động tĩnh bên này mới đúng chứ?
...
Nửa canh giờ trước.
Lục Thiết Sơn phái hai thị vệ tiến đến bảo hộ Chu Nguyên. Nhưng chỉ một lúc sau, hắn nhận ra có chút động tĩnh truyền đến từ rừng rậm cách đó không xa.
"Đi!"
Lục Thiết Sơn cau mày, chợt đứng dậy, cũng không nói nhiều với Tề Lăng bên kia. Nguyên khí quanh thân phun trào, hóa thành một đạo quang ảnh bắn nhanh về hướng động tĩnh truyền đến.
Vài phút sau, thân ảnh Lục Thiết Sơn thoáng hiện ra. Hắn nhìn khoảng đất trống phía trước. Nơi đó có bốn người đang giao thủ. Trong đó có hai người, chính là người hắn phái đi bảo vệ Chu Nguyên trước đó.
"Các ngươi đang làm cái gì?!" Lục Thiên Sơn vung tay áo, lập tức một đạo nguyên khí quang lưu mãnh liệt bắn ra, trực tiếp chia cắt bốn người giữa sân.
Hai tên cấm quân thấy Lục Thiết Sơn xuất hiện, vội vàng nói: "Đại nhân, hai chúng tôi đang tiến đến chỗ điện hạ, kết quả trên đường hai người này chui ra chặn chúng tôi lại."
"Các ngươi muốn chết?!" Lục Thiết Sơn nghe vậy, con mắt lạnh lẽo kia lập tức nhìn về phía hai người kia.
"Lục thống lĩnh đừng giận, đây là người của Tề Vương phủ chúng tôi. Trước đó, tôi phân phó bọn hắn dò xét hung tặc, có lẽ là nhầm người của ngài là hung tặc." Ở phía sau, Tề Lăng chạy tới, một mặt áy náy, chợt đối với hai người kia khiển trách: "Còn chưa cút ra, vướng bận lũ vô dụng."
Ánh mắt Lục Thiết Sơn băng hàn nhìn cảnh này, sau đó nhìn chằm chằm Tề Lăng: "Tề Lăng, rốt cuộc các ngươi muốn làm cái gì?"
"Rống!"
Tề Lăng cười cười, vừa định nói chuyện, chợt từ rừng rậm nơi xa, có một tiếng hổ gầm vang lên.
"Hổ Khiếu Văn?! Nguy rồi, là điện hạ!" Nghe thấy tiếng hổ gầm này, đồng tử Lục Thiết Sơn đột nhiên co rụt lại. Lúc này, hắn dường như hiểu ra điều gì đó. Khuôn mặt dữ tợn nhìn chằm chằm Tề Lăng: "Tề Lăng, ngươi chó gan to thật!"
"Ha ha, ta không biết Lục thống lĩnh đang nói gì." Tề Lăng mỉm cười. Thời gian này, nghĩ đến hai tên hung tặc kia nên đã ra tay rồi?
"Điện hạ nếu xảy ra chuyện, lão tử sẽ không bỏ qua ngươi!" Lục Thiết Sơn gằn giọng nói, chợt nguyên khí quanh người hắn đột nhiên bộc phát, bàn chân giẫm một cái, mặt đất vỡ ra. Còn thân ảnh hắn thì như một vệt ánh sáng cầu vồng phóng lên trời, thẳng đến hướng khe cốc.
Tề Lăng nhìn thân ảnh vội vã của Lục Thiết Sơn, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh, sau đó vung tay lên, cũng dẫn người nhanh chóng theo sau.
Một đoàn người vội vã đi đường, sau một lúc, cũng đã đến khe cốc.
Tề Lăng cười híp mắt đi ra rừng rậm, nhìn về hướng khe cốc, nghĩ đến nơi đây hẳn đã là bừa bộn, cái kia Chu Nguyên cũng nên nửa chết nửa sống rồi?
Nghĩ vậy, nụ cười nơi khóe miệng hắn càng đậm.
Nhưng, ngay sau đó, ánh mắt hắn chợt nhìn thấy cách đó không xa, một thiếu niên thân thể thon dài gầy gò, cũng với nụ cười trên mặt, đang nhìn chằm chằm hắn.
Nụ cười nơi khóe miệng Tề Lăng không nhịn được đông cứng lại.
"Chu Nguyên? Hắn sao không sao?!" Khóe mắt Tề Lăng hơi run rẩy, nhưng trong lòng thì có sự giận dữ không thể tưởng tượng nổi vang lên.
"Điện hạ chuộc tội, mạt tướng đến chậm!" Lúc này, Lục Thiết Sơn nhìn thấy Chu Nguyên bình yên vô sự, cũng thở phào nhẹ nhõm, quỳ một chân trên đất, trầm giọng nói.
"Lục thống lĩnh đứng lên đi, ta không sao." Chu Nguyên cười cười.
Lục Thiết Sơn đứng dậy, ánh mắt tràn ngập hung quang kia nhìn về phía La Thống đã ngất xỉu một bên, lạnh giọng nói: "Chính là người này tập kích điện hạ sao?"
"Quả nhiên là hung tặc này!"
Nhưng chưa đợi Chu Nguyên nói chuyện, phía sau Lục Thiết Sơn, có một giọng nói tức giận truyền đến. Chỉ thấy Tề Lăng bước nhanh đến, một tay nhấc La Thống lên, một bàn tay tát tới.
"Nói, các ngươi đem thứ trộm của Tề Vương phủ ta ném đi đâu rồi?!"
La Thống hôn mê bị tát đến mở mắt ra, hắn nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn của Tề Lăng, vội vàng vùng vẫy, dường như muốn nói chuyện: "Tề..."
"Ngu xuẩn mất khôn, vậy thì đi chết đi!" Nhưng chưa đợi hắn nói xong, ánh mắt Tề Lăng đã lạnh lại, bàn tay vận kình, liền bẻ gãy cổ họng La Thống.
La Thống trợn mắt, nhìn chằm chằm Tề Lăng, trong mắt dường như có chút không thể tin nổi.
Tề Lăng không để ý đến ánh mắt của người chết, mà xé nát quần áo hắn, khắp nơi tìm kiếm. Nhưng một lát sau, sắc mặt hắn khó coi dừng lại.
"Tề Lăng, ngươi đây là giết người diệt khẩu sao?" Ánh mắt Lục Thiết Sơn âm trầm, bàn tay vung lên, mười tên cấm quân kia liền lặng lẽ xông tới.
Thần sắc Tề Lăng không thay đổi, thản nhiên nói: "Lục thống lĩnh nói gì vậy? Hung tặc này dám ra tay với điện hạ, vốn đã chết chưa hết tội. Huống chi bọn hắn còn trộm lấy "Huyền Mang Thuật" của Tề Vương phủ chúng tôi."
"Huyền Mang Thuật?" Lục Thiết Sơn khẽ giật mình. Cái này "Huyền Mang Thuật" của Tề Vương phủ lại bị trộm rồi?
Tề Lăng nhìn về phía Chu Nguyên, ôm quyền nói: "Điện hạ, hung tặc này có hai người. Điện hạ có biết một tên hung đồ khác ở đâu không? "Huyền Mang Thuật" của Tề Vương phủ chúng tôi hẳn ở trên người hắn."
Chu Nguyên nghe vậy, cười cười, nói: "Cái này không biết. Chỉ thấy một người. Người còn lại, e rằng đã mang theo bảo bối chạy đi rồi."
Khuôn mặt Tề Lăng kéo ra, dứt khoát nói: "Không thể nào!"
"Tề quản gia chắc chắn như vậy hắn sẽ không chạy?" Chu Nguyên nói như cười mà không phải cười.
Trong lòng Tề Lăng giật mình, ánh mắt âm tình bất định.
"Người kia ta quả thật chưa thấy qua. Tề quản gia cứ tiếp tục phái người đi tìm đi." Chu Nguyên phất phất tay, thản nhiên nói: "Nơi này hơi loạn, không giữ Tề quản gia ở lại."
Tề Lăng thấy Chu Nguyên đuổi người, sắc mặt cũng cực kỳ khó coi. Hôm nay vốn muốn đối phó Chu Nguyên, nhưng người sau không những bình yên vô sự, ngược lại "Huyền Mang Thuật" của bọn hắn lại mất tung tích. Đơn giản là mất cả chì lẫn chài. Nếu chờ Vương gia trở về, chắc chắn nổi trận lôi đình.
Tuy Tề Lăng không biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra ở đây, nhưng lại có dự cảm, e rằng cái kia Huyền Mang Thuật đã rơi vào tay Chu Nguyên. Nhưng có chỗ suy đoán lại có thể thế nào? Chẳng lẽ hắn còn có thể cưỡng ép lục soát Chu Nguyên sao? Không thấy ánh mắt Lục Thiết Sơn bên cạnh nhìn hắn hận không thể nuốt chửng hắn sao?
Ý niệm trong lòng xoay nhanh, cuối cùng Tề Lăng chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi ôm quyền, sau đó một câu cũng không nói, vung tay lên, liền dẫn người xám xịt quay người đi.
Hắn biết, lần này, Tề Vương phủ bọn hắn, thật sự là thua thiệt lớn.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Đại Vương Tha Mạng (Dịch)