Logo
Trang chủ
Chương 26: Đệ tử chính thức

Chương 26: Đệ tử chính thức

Đọc to

Bị đánh lén! Mặc dù Lục Diệp đang váng đầu chóng mặt, nhưng hắn rất nhanh đã hiểu rõ chân tướng sự việc. Hắn không khỏi cảm thấy căng thẳng. Bấy giờ hắn chỉ là một tam khiếu tiểu tu sĩ, làm sao có thể ứng phó được loại trường diện này?

Phía dưới một gò núi, một đạo hoàng quang phóng lên tận trời, thẳng hướng vị trí của chưởng giáo và Lục Diệp mà lao tới. Hoàng quang tựa cột trụ, tốc độ cực nhanh, chỉ thoáng qua đã tới.

Chưởng giáo râu tóc dựng đứng, quần áo bay phất phới, một tay cấp tốc vẽ một vòng tròn trước người, đầu ngón tay linh lực khuấy động.

Một tấm bình chướng linh lực có thể thấy bằng mắt thường lập tức thành hình. Bình chướng hình tròn, che chắn chưởng giáo và Lục Diệp ở phía sau. Trong bình chướng có vô số phù văn tinh diệu, du động như nòng nọc.

Oanh một tiếng.

Hoàng quang đánh vào bình chướng, bị cản lại cực kỳ chặt chẽ, nhưng luồng hoàng quang ấy lại dâng trào như suối, liên miên bất tuyệt, không ngừng oanh tạc tới.

Chưởng giáo trợn mắt trừng trừng, linh lực trong lòng bàn tay phun ra nuốt vào, duy trì linh lực bình chướng, giằng co không ngừng với luồng hoàng quang kia.

Lục Diệp chưa từng thấy qua cảnh đấu pháp thần kỳ như vậy, nhất thời nhìn đến ngây người.

Ngay khi hoàng quang và linh lực bình chướng đang kịch liệt giao phong, phía bên kia mặt đất lại truyền đến một tiếng va chạm lớn. Lục Diệp quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thân ảnh khôi ngô như thiết tháp từ phía bên kia phóng lên tận trời, thẳng hướng bên này lao tới. Dưới thân ảnh ấy, một gò núi nhỏ nứt toác, hiển nhiên là bị người kia đạp nát.

Kẻ vồ giết tới này quanh thân bao phủ quang mang đỏ như máu, tựa như toàn thân huyết khí đều đang bốc hơi, toát lên vẻ hung tợn đến cực điểm.

Lúc này, chưởng giáo đang thi pháp đấu sức với luồng hoàng quang kia, khôi ngô tu sĩ rõ ràng là muốn lợi dụng cơ hội này đột kích. Tốc độ của hắn cực nhanh, chỉ trong nháy mắt đã lao đến trước mặt chưởng giáo ba mươi trượng.

Pháp quyết trong tay chưởng giáo biến đổi, tấm bình chướng linh lực đang đấu sức với hoàng quang kia lập tức bị lệch hướng đi một chút.

Hoàng quang trùng kích vào bình chướng linh lực, lại bị tấm bình chướng trơn nhẵn như gương làm thay đổi quỹ tích xung kích, chuyển hướng về phía thân ảnh khôi ngô đang vồ giết tới kia.

Thân ảnh khôi ngô hiển nhiên cũng không ngờ chuyện này sẽ xảy ra, đợi đến khi hắn thấy hoàng quang lao tới thì đã không kịp tránh né, chỉ có thể nổi giận gầm lên một tiếng, giơ hai tay lên che chắn trước người.

Sau một khắc, thân ảnh khôi ngô liền bị hoàng quang bao phủ, khiến thân hình hắn lảo đảo, huyết nhục phát ra mùi khét lẹt.

Thấy cảnh này, Lục Diệp suýt nữa không nhịn được thốt lên một tiếng "Hay!". Mặc dù với nhãn lực của hắn chưa thể nhìn ra sự hung hiểm trong khoảnh khắc giao đấu ngắn ngủi này, nhưng chiêu này của chưởng giáo rất có hương vị Đấu Chuyển Tinh Di, quả nhiên là biến nặng thành nhẹ nhàng, tinh diệu vô song.

Thế nhưng ngay sau đó hắn liền bị một luồng kinh dị to lớn bao phủ, trong nháy mắt lạnh cả người, tựa hồ ngay cả toàn thân huyết dịch cũng đông kết.

Không đợi hắn nghĩ rõ ràng chuyện gì đã xảy ra, chưởng giáo liền kêu lên một tiếng đau đớn. Trước mắt Lục Diệp chợt lóe huyết quang, mùi máu tanh xộc vào lỗ mũi.

Một trận trời đất quay cuồng. Hắn một lần nữa lấy lại tinh thần, cúi đầu nhìn lại, thần sắc kinh ngạc.

Chỉ vì eo chưởng giáo lại có thêm một vết thương dài một thước, miệng vết thương huyết nhục xoay tròn, ven vết thương còn quanh quẩn từng tia màu xanh lá, như giòi trong xương đang ngọ nguậy.

Hắn hoàn toàn không biết chưởng giáo bị thương lúc nào, lại là ai đã gây thương tích cho hắn.

Lúc này, chưởng giáo cuồn cuộn linh lực, mang theo hắn cấp tốc bỏ chạy về một phương hướng, tốc độ cực nhanh.

Cuồng phong gào thét bên tai. Có linh lực của chưởng giáo bảo vệ, Lục Diệp ngược lại không ngại. Cho tới giờ khắc này, hắn mới nhìn rõ có mấy kẻ đang tập kích chưởng giáo.

Một trong số đó là thân ảnh khôi ngô hắn đã nhìn thấy trước đó, còn có một nam tử gầy gò, hẳn là kẻ vừa thi pháp phóng ra hoàng quang kia. Trong quá trình truy kích, hắn vẫn không ngừng thi pháp quấy nhiễu, cũng may bị chưởng giáo hóa giải từng chiêu một.

Không đúng, còn có người thứ ba!

Trên không trung phía sau chưởng giáo, có một thân ảnh như ẩn như hiện theo đuổi không buông. Thân ảnh ấy như quỷ như mị, nhìn không rõ ràng, nhưng từ tư thái yểu điệu kia mà xem, hẳn là một nữ tử. Mỗi lần nàng ta hiển lộ thân ảnh, đều tiến thêm một chút gần chưởng giáo.

Tiếp tục như vậy sẽ không thoát được. Thuật pháp mà nam tử gầy gò kia thi triển đã quấy nhiễu tốc độ của chưởng giáo ở mức độ rất lớn.

Huống hồ chưởng giáo còn đang bị thương.

Đến giờ phút này, Lục Diệp đâu còn không rõ, chưởng giáo chính là bị nữ tử phiêu hốt kia gây thương tích. Ba người này phân công rõ ràng: nam tử gầy gò thi triển thuật pháp để lôi kéo tinh lực của chưởng giáo, nam tử khôi ngô hấp dẫn sự chú ý của chưởng giáo, còn sát chiêu thật sự lại là nữ tử ẩn mình trong bóng tối.

Chỉ có điều bọn chúng dường như đã đánh giá thấp thực lực của chưởng giáo. Đợt tập sát tinh vi bố trí này lại bị chưởng giáo tránh khỏi. Hắn thậm chí còn có dư lực bảo vệ sự an nguy của Lục Diệp.

Giờ phút này, tình hình rõ ràng bất lợi đối với chưởng giáo. Nếu lẻ loi một mình, hắn cho dù không địch lại ba người này, cũng có thể đào tẩu. Nơi đây là địa bàn của Hạo Thiên Minh, chỉ cần kiên trì một lát, tự khắc sẽ có người đến trợ giúp. Hắn vừa bị đánh lén lúc nãy, đã truyền tin báo hiệu ra ngoài rồi.

Nhưng hắn còn phải lo cho Lục Diệp, căn bản không cách nào hành động toàn lực. Cứ đà này, không dùng đến mấy chục hơi thở là hắn sẽ bị ba người kia vây công. Đến lúc đó đại chiến bùng nổ, Lục Diệp hẳn phải chết không nghi ngờ. Với việc tu sĩ như bọn họ đấu pháp, chỉ riêng dư ba cũng không phải Lục Diệp có thể chịu đựng được. Lục Diệp có thể bình yên vô sự, hoàn toàn nhờ vào việc hắn dốc hết sức bảo vệ.

Chuyện cho tới bây giờ, chỉ có thể đánh cược một lần!

Hạ quyết tâm, chưởng giáo mở miệng: “Lục Diệp, ngươi có từng nghe qua Linh Khê chiến trường?”

Lục Diệp vội vàng nói: “Chưa từng!”

Hắn không biết chưởng giáo đang chạy trốn thì đột nhiên hỏi cái này làm gì, nhưng hắn xác thực chưa từng nghe qua Linh Khê chiến trường. Hắn với thế giới này hiểu biết quá ít.

“Chưa từng nghe qua cũng không có cách nào.” Chưởng giáo thở dài một tiếng. Trong lúc chạy trốn, hắn lấy ra một viên ngọc giản, rồi đặt ngọc giản kia lên trán.

Chợt lại lấy ra một viên đại ấn. Đại ấn kia trơn nhẵn, toàn thân trắng nõn, không biết là chất liệu nào đúc thành. Trên đại ấn linh quang chảy xuôi, nhìn qua liền không phải phàm vật. Chưởng giáo khẽ quát trong miệng: “Bích Huyết Tông đời thứ mười chưởng giáo Đường Di Phong cung thỉnh Thiên Cơ, nay thu Binh Châu nhân sĩ Lục Diệp là đệ tử chính thức của Bích Huyết Tông, Thiên Cơ chứng kiến!”

Nói như vậy, chưởng giáo phun một chùm huyết vụ lên trên đại ấn kia. Đại ấn vốn đã linh quang chớp động liền trở nên càng thêm tỏa sáng lung linh.

Từ nơi sâu xa, dường như có thứ gì đó từ trên trời giáng xuống, rơi vào trên đại ấn kia.

“Đưa tay!” Chưởng giáo khẽ quát.

Lục Diệp vội vàng duỗi một tay ra. Chưởng giáo nâng đại ấn, liền ấn lên mu bàn tay hắn.

Oanh một tiếng, Lục Diệp chỉ cảm thấy cả người bị đại chùy hung hăng đập một cái, lập tức choáng váng.

“Sống sót, ta sẽ tìm thấy ngươi!” Thanh âm của chưởng giáo vang lên bên tai, đồng thời Lục Diệp cảm giác mình trong ngực bị chưởng giáo lấp một vật.

Ba người truy kích phía sau mắt thấy cảnh này, đuổi càng bức thiết. Nam tử gầy gò kia trong tay không ngừng phát ra từng đạo cột sáng vàng đất lớn nhỏ, đánh chưởng giáo phải xê dịch trốn tránh.

Nhờ đó lôi kéo, thân ảnh nữ tử như quỷ mị kia và chưởng giáo cấp tốc rút ngắn khoảng cách, mắt thấy liền muốn xuất thủ.

Đúng lúc này, thân hình chưởng giáo bỗng nhiên rơi xuống phía dưới, ầm vang rơi vào trong một mảnh sơn dã.

Sơn dã này hoang vu, cỏ dại rậm rạp. Chưởng giáo đối với chỗ này nhưng thật giống như rất quen thuộc. Trong cỏ dại cao ngang người, hắn tinh chuẩn tìm thấy một tòa đại điện cũ nát. Tay áo phất một cái, cỏ dại bay tứ tung, lộ ra chân diện mục của đại điện.

Nhìn thấy đại điện kia, nam tử gầy gò sầm mặt lại: “Mau ngăn cản hắn!”

Ba người bọn hắn vẫn luôn im lặng không lên tiếng truy sát, một bộ dáng muốn đưa chưởng giáo vào chỗ chết. Nhưng tại khi nhìn thấy đại điện kia thì lại hoảng hồn.

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Sơn Hải Đề Đăng (Dịch)
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Trinh Ha

Trả lời

4 tháng trước

Đọc truyện ở đâu bạn ơi

Ẩn danh

Trinh Ha

Trả lời

4 tháng trước

Hhh