- Nó thấy anh đẹp trai, học giỏi, nhiều gái theo, nên bữa trường nó qua, nó ngứa mắt dọa ra về đánh anh. Nhưng nó đâu ngờ "lính" anh học ở XYZ báo lại. Haizzzz… - Tôi thở dài kiểu chảnh.
- Mắc ói, mắc ói… - L cười.
- Mắc ói gì? - Tôi nhìn L.
- Đẹp trai học giỏi nhiều gái theo, nói nghe tự tin như con tinh tinh. - L cười khanh khách.
- Không phải vậy sao? Không phải bây giờ có hai em xí gái đang nằm ôm cưng ngắt hay sao, hehe? - Tôi cười đểu.
- Xía! - L nguýt tôi một cái.
- Hồi đó người ta có ý với anh mà anh cứ ngơ ngơ, nhìn muốn đấm cho một cái luôn á. - Ng đấm yêu lên ngực tôi.
- Ẻo, anh biết lỗi rồi mà, hihi. - Tôi véo má Ng.
Tôi với hai đứa cứ nằm "bla bla" kể chuyện ngày xưa, mặc cho thời gian trôi. Chúng tôi trở về khách sạn. Tôi cõng L trên lưng vì cô nàng đã ngủ khò ngoài bãi biển. Tôi cõng L, Ng lẽo đẽo theo sau, tay xách đôi guốc, chân trần trắng nõn xinh xinh đi lon ton trên đường. Lâu lâu, Ng lại xoay người lại nhìn tôi cười tít cả mắt. Tôi cũng cười với cái tính trẻ con của Ng. Bên tôi, Ng luôn trẻ con, luôn muốn được tôi che chở, quan tâm, yêu thương và chăm sóc. Có lẽ tôi là thằng giang hồ lãng mạn nhất quả đất này. Giang hồ buồn buồn giặt quần lót cho "gấu" - chuyện này mà tụi đàn em biết thì mất mặt hết, cơ mà tại chưa có chị giúp việc, với lại máy giặt bị hư, và "gấu" bị bệnh thôi nhé mấy thanh niên, đừng hiểu lầm tội nghiệp. Cõng L về khách sạn, con lễ tân còn cười đểu nữa chứ, kệ cha nó "mai tao đi rồi, khỏi ngắm vẻ men lì của tao nữa".
- Tới rồi hả… hơơơơơ! - L ngáp một tràng dài.
- Ừm, tí lên phòng tha hồ mà ngủ. - Tôi nói.
- Cho em xuống đi, hihi. - L cười với vẻ mặt ngái ngủ trông buồn cười.
Tôi vươn vai cho đỡ mỏi. Mấy ông nhà văn với mấy ông đóng phim cứ nói cõng "gấu" không thấy mệt thì toàn bọn bốc phét. Tôi cõng "gấu" mệt bỏ bà. Lên đến phòng, thấy D và chị V đã ngủ khò từ khi nào rồi, nhanh thật, mới về trước có 30 phút mà đã ngủ. Nhanh hơn cả thằng Nobita nữa. Chị T thì ngồi ôm laptop, tai đeo phone, chân thì ngoe nguẩy trông rất thoải mái. Không biết chị T đang xem gì, thấy ba đứa tôi vào thì chỉ cười một cái rồi lại xem tiếp, như không thấy ai. Hai con "gấu" tôi nó đi WC xong ra, mặt hai đứa ngơ ngác, chắc buồn ngủ lắm rồi. Tôi ra ngoài ban công hóng gió, sẵn châm một điếu thuốc cho nó bổ phổi. Chiều giờ đi với "gấu" có được hút điếu nào đâu. Tôi hút thuốc không nhiều, nhưng mà mỗi khi nhậu hay ở một mình là phải đốt, không thì nó ức chế lắm. Đứng yên lặng một góc, ngắm nhìn cảnh đêm. Mới có 10h đêm nên người vẫn còn nhộn nhịp lắm. Thấy cảnh sinh tình, tôi chạy vào vác cây đàn tranh của L ra. Không biết có ai biết chơi và cảm nhận được cái hay của đàn tranh không chứ tôi chơi không giỏi, nhưng tạm ổn, không đến nỗi nào. Những lúc khung cảnh lãng mạn hay buồn buồn thì vác đàn ra "làm một phát" là "tè ra quần" luôn. Tiếng đàn trong veo, mang một nỗi buồn sâu lắng, lòng tôi trùng xuống. Tôi nghĩ về D, người con gái đã cho tôi những giây phút ngọt ngào và cũng làm tôi tốn nhiều nước mắt. Có lẽ tôi là thằng giang hồ giàu cảm xúc, đa sầu đa cảm. Em đến với tôi vào một ngày nắng và em rời xa tôi cũng vào một ngày nắng...
"...Rượu nồng đó!!! Người đã say chưa?...
Ân tình này sao không gắn bó?
Đời là những, dòng nước vô tư...ta là thuyền sóng đưa xa bờ...
..Phận Tơ Tằm...Giang Tử"
Ai thích nghe nhạc trữ tình thì bật lên và cảm nhận nhé...