Tôi cười hề hề, chịu thua em luôn. Ở riêng với tôi em nói chuyện vô tư lắm, còn có người khác thì không. Tôi thấy em với Linh càng ngày càng giống nhau, chắc hai người ở chung lâu ngày, với lại chị em phụ nữ hay tâm sự với nhau mà. Tôi ngáp dài ngáp ngắn:
- Em định không ngủ trưa luôn hả?
- Ngủ chứ, 5 phút nữa đi. - Em nhăn nhó làm nũng, mặc cả với tôi.
- Ời.
Sao con gái nhiều khi không chịu hiểu vấn đề sớm hay muộn gì cũng vậy thôi, mặc cả được tí có được thêm gì đâu chứ. Mà chắc cái tính mặc cả là bản năng của phụ nữ hay sao ấy, tôi đi chợ với ai cũng thấy mặc cả kinh khủng.
- Ừ, tranh thủ đi, chiều anh với em đi sửa xe cho em nữa.
Tôi nghe cả quán cười rần, tôi cũng đùa vậy thôi chứ biết đàn gì đâu. Tôi chơi được ít bài ruột thôi, tôi đàn bài "Con đường tình yêu" của Lam Trường ấy mấy thím. Tôi gãi vài nốt rồi bắt đầu, ở dưới mọi người im lặng hết...
"Có một con đường... mang tên là tình yêu... khi tôi bước một mình, đếm những nỗi cô đơn. Đếm khi từng làn gió thoảng... đến khi từng giọt mưa bay. Đếm từng tia nắng sớm mai... đến khi ngàn ánh sao rơi trong bóng đêm...
Có một con đường... mang tên là tình yêu.. Một ngày khi em đến... sánh bước đi cùng tôi... có nắng ấm giữa mùa đông... có tiếng hát trong con tim cô đơn bấy lâu...
... Nào ngờ đâu duyên số.. em đi với tôi một đoạn thôi.. bóng em xa khuất dần... dấu nước mắt đêm cô đơn tôi quay về... và từng đêm anh thấy nhớ em... quắt quay đêm đêm...
Và giờ tôi không muốn... bước tiếp đoạn đường kia... ngày em xa tôi... giấc mơ kia đã tàn rồi... chỉ có thể yêu em thôi... tình anh trao đến em rồi... từng tôi vẫn mơ về... ở đoạn cuối con đường... có... em"
(Tôi để ý thấy Linh và Nghi đang nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng gì đâu, khác xa vẻ bá đạo thường thấy. Tôi quay sang thì gặp một người quen, ai ư? Đương nhiên không phải tụi thằng Ư và thằng Béo rồi, người lạ nhưng quen thuộc. Người đó nhìn tôi mỉm cười, vẫy tay kiểu hello. Tôi gật đầu cười lại. Người đó ra dấu bảo hát rồi để người ấy hát, tôi gật đầu. Tôi nhìn qua thấy mấy đứa bạn nó nhìn tôi cười rồi gật đầu, nó nhìn tôi như sinh vật lạ, nó tưởng tôi tự kỷ đây mà. Cái lũ dở hơi!)
Tôi làm nốt đoạn còn lại. Mọi người cũng vỗ tay khích lệ rần rần, cũng bắt chước nở lỗ mũi.
- Sau đây xin mời một người chị mặc áo màu trắng có hình con Marsupilami to đùng phía trước lên hát một bài đi ạ. - Tôi nhìn người ấy nói.
Người ấy đứng lên, nói gì đó với mấy người gần đó, rồi đi thẳng lên phía tôi. Tôi nhường chỗ định đi xuống thì bị gọi ngược lại.
- N đi đâu đấy? Hát với V một bài coi - Chị V níu áo tôi (chị V bạn của chị T và chị Y mấy thím còn nhớ chứ?)
- Dạ ok. - Tôi cười cười đành chấp nhận.
- N biết bài "Sao Út nở vội lấy chồng" không?
- Cái gì mà "Anh thương thương Út lâu rồi..." đó phải không? - Tôi hát thử cho chị V xác nhận.