Logo
Trang chủ
Chương 8: Sinh mệnh

Chương 8: Sinh mệnh

Đọc to

"Tiểu Huy, con đừng lo lắng, bác sĩ nói rồi, bệnh của con chỉ là một bệnh nhỏ, rất nhanh sẽ được xuất viện thôi."

Hoàng Thục Quân mỉm cười, không ngừng dặn dò Tô Hạo, chỉ sợ cậu suy nghĩ lung tung.

"Đúng đúng đúng!" La Thăng Vinh nhanh chóng gật đầu.

"Bác sĩ còn nói, chủ yếu là do con những năm nay quá mệt mỏi nên mới bị bệnh, vì vậy khoảng thời gian này không được đọc sách nữa, phải nghỉ ngơi thật tốt."

"Đúng đúng đúng!"

"Để con an tâm dưỡng bệnh, khoảng thời gian này cả nhà chúng ta đều chuyển đến bệnh viện ở. Hơn nữa, con cũng không thể đọc sách, sợ con buồn chán, chúng ta sẽ ở đây trò chuyện cùng con."

"Đúng đúng đúng!"

...

Tô Hạo thành thật lắng nghe, giả vờ không biết bệnh tình của mình, gật đầu đồng ý với cha mẹ rằng nhất định sẽ dưỡng bệnh thật tốt, khoảng thời gian này sẽ không muốn gì cả.

Sau đó, cậu tranh thủ thời gian lên mạng tra cứu về "Ung thư tuyến tụy".

Ung thư tuyến tụy được mệnh danh là "Vua của các loại ung thư"...

Đọc đến đây, Tô Hạo đột nhiên hiểu ra, ý tứ là cậu đã không còn cứu được nữa. Từ góc độ y học hiện đại, đây chính là một căn bệnh nan y, khả năng lớn là không thể cầm cự quá chín tháng.

Bình tĩnh lại tâm tình, Tô Hạo suy nghĩ về tình thế hiện tại, lúc này mới phát hiện, vũ trụ tinh không này thần bí khó lường, mà sinh mệnh thì sao lại không thần bí khó lường chứ? Con người hiện nay đối với sinh mạng vẫn còn ở tầng nhận thức rất cạn, tuyệt đại đa số bệnh tật không thể chữa trị, không rõ nguyên nhân.

Mà cậu đối với cơ thể người lại càng nông cạn, hầu như không hiểu biết gì về chính cơ thể mình. Những năm nay, việc theo đuổi tri thức đều thiên về khoa học tự nhiên, mà quên đi căn bản của nhân loại – sinh mệnh. Thậm chí trong "Vũ Trụ Chi Quang" do cậu xây dựng, ngay cả một phân loại "Y học" cũng không có.

Tô Hạo lặng lẽ tiến vào Không Gian Viên Bi, ở phía sau rất nhiều phân loại, cậu thêm một chuyên mục mới, đặt tên là "Y học". Suy nghĩ một chút, lại xóa đi, đổi thành "Sinh mệnh".

Phần cuối của y học, chính là sinh mệnh.

Sinh bệnh, là tín hiệu mạnh mẽ mà cơ thể phát ra, là khi các bộ phận và tế bào bên trong không chịu nổi sự tàn phá, chúng tìm kiếm sự giúp đỡ từ bên ngoài, là một lần thử nghiệm cầu cứu của sinh mệnh.

Vậy thì, sinh mệnh là gì? Máu thịt, tế bào, nhiễm sắc thể, axit nucleic, protein?

Không biết được. Chỉ biết, sinh mệnh là kỳ tích trong hàng trăm triệu năm của vũ trụ.

Ý nghĩa của sinh mệnh, đã vượt qua nhận thức của con người với tư cách là sinh mệnh. Vì sao lại bắt đầu, vì sao lại kết thúc, sống sót rốt cuộc vì điều gì. Những vấn đề này, không ai có thể đưa ra một đáp án thực sự. Hơn nữa, một người bình thường căn bản sẽ không đi suy nghĩ những vấn đề này.

Thế nhưng Tô Hạo nằm trên giường bệnh, ngơ ngác nhìn chằm chằm chuyên mục "Sinh mệnh", lần đầu tiên lâm vào trầm tư.

Những vấn đề này thật sự không có đáp án sao?

Trong lòng Tô Hạo đột nhiên trào dâng một luồng dục vọng khám phá mãnh liệt.

...

Ngày thứ hai, Tô Hạo giả bộ tùy ý nói: "Mẹ, con muốn xem một ít sách y học. Mẹ cho con một cái máy tính được không?"

"Không được!" Hoàng Thục Quân không chút nghĩ ngợi, lập tức từ chối. Trong mắt bà, con trai bảo bối của mình sở dĩ bị bệnh, cũng là vì mê mải học tập, làm cơ thể suy kiệt.

Lúc này, La Triều Tân bên cạnh cũng giơ tay lên nói: "Mẹ, anh hai muốn xem sách, con cũng phải xem sách."

Hoàng Thục Quân nhất thời nổi giận, lần đầu tiên nhấc La Triều Tân lên đánh, vừa đánh vừa nói: "Đọc sách đọc sách, đọc cái gì sách? La Triều Tân, lời mẹ nói đây, sau này đến trường mà dám nằm trong hai mươi vị trí đầu của lớp, mẹ đánh gãy chân con, nghe rõ chưa? Sau này đều đi chơi cho mẹ, để mẹ nhìn thấy con đọc sách làm bài tập, mẹ sẽ cho con biết tay."

Hạnh phúc đến đột ngột như vậy, đây là Thiên đường mà, La Triều Tân bị đánh mà quên cả khóc.

Tô Hạo bất đắc dĩ gãi đầu, quay sang nhìn cha La Thăng Vinh, thử nói: "Ba, con chỉ muốn xem một chút sách thôi, ba giúp con lấy một cái máy tính đi!"

La Thăng Vinh còn chưa kịp nói chuyện, Hoàng Thục Quân lập tức lớn tiếng nói: "Không được, tôi nói không được là không được!"

Nói xong còn trừng La Thăng Vinh một cái.

Tấm lòng vốn đã mềm xuống của La Thăng Vinh lại cứng lên, dõng dạc nói: "Đúng, không được!"

Tiếp theo, Hoàng Thục Quân lại bắt đầu luyên thuyên phân tích cho Tô Hạo, tại sao không cho cậu đọc sách, đọc sách có hại cho sức khỏe và những chuyện vớ vẩn tương tự, khiến Tô Hạo nghe mà choáng váng.

Cuối cùng, bất đắc dĩ, cậu đổi một cách giao tiếp khác.

Chỉ thấy Tô Hạo mặt chắc chắn nói: "Mẹ, các người không cần gạt con, con đã sớm biết, con mắc bệnh ung thư đúng không? Con chỉ còn không tới chín tháng nữa đúng không?"

Hoàng Thục Quân và La Thăng Vinh kinh ngạc đến ngây người, La Triều Tân như hiểu mà không hiểu, học cha mẹ trừng mắt to nhất.

Hoàng Thục Quân lúc này không nhịn được, từng giọt nước mắt lớn như mưa rơi xuống, La Thăng Vinh vội vàng ôm lấy vợ.

Hoàng Thục Quân đột nhiên nghĩ tới điều gì, đột nhiên thoát ra khỏi vòng tay La Thăng Vinh, chỉ vào chồng mình, giận dữ nói: "La Thăng Vinh, nói, có phải tên khốn kiếp nhà ông đã nói cho Tiểu Huy không?"

La Thăng Vinh giật mình, lập tức lắc đầu khoát tay nói: "Không phải tôi, không phải tôi!"

"Không phải ông thì là ai?"

La Thăng Vinh đảo mắt một vòng, đúng lúc thấy La Triều Tân mặt ngơ ngác, lập tức chỉ vào La Triều Tân giải thích: "Có thể là Tiểu Tân nói!"

Hoàng Thục Quân với ánh mắt rực lửa nhìn về phía La Triều Tân: "La Triều Tân? Có phải con nói không?"

La Triều Tân mặt mộng bức. Con là ai, con ở đâu, con muốn làm gì?

Lúc này, Tô Hạo nhìn ra một mặt buồn cười nói: "Không cần đoán, không có ai nói cho con, là chính con nhân lúc các người không chú ý mà nhìn lén."

Hoàng Thục Quân ngừng lại, cẩn thận từng li từng tí một nói: "Tiểu Huy, con... con không đau khổ sao?"

"Vớ vẩn!" Tô Hạo không nói nên lời, "Chắc chắn là đau khổ, thế nhưng đau khổ thì có thể làm gì? Cũng không thay đổi được sự thật."

Nhất thời, phòng bệnh rơi vào sự yên tĩnh ngắn ngủi, không ai nói chuyện.

Thấy bầu không khí không ổn, Hoàng Thục Quân nước mắt lại sắp rơi xuống, cậu vội vàng nói: "Mẹ, con biết các người tốt với con, thế nhưng việc đã đến nước này, đã không thể cứu vãn được nữa. Trong thời gian cuối cùng của sinh mệnh, con muốn sống theo cách của riêng con được không? Con muốn xem một chút sách."

Hoàng Thục Quân nức nở nói: "Nhưng mà, bác sĩ nói chỉ cần duy trì thái độ sống lạc quan tích cực, là có cơ hội chữa trị. Vì vậy khoảng thời gian này con không cần có áp lực quá lớn, đều nghe lời mẹ, được không?"

Tô Hạo an ủi: "Yên tâm đi, con nhất định tích cực phối hợp điều trị, hơn nữa con sẽ không để cơ thể quá mệt mỏi, đảm bảo mỗi ngày chỉ xem một lát thôi."

Hoàng Thục Quân còn đang do dự, Tô Hạo lại nói: "Hơn nữa, mẹ không nhớ sao? Con trai của mẹ nhưng là một thiên tài, để chính con nghiên cứu một chút bệnh của con, nói không chừng có thể tìm thấy phương pháp điều trị."

La Thăng Vinh đập một cái vào lòng bàn tay, trên mặt mây đen tan biến: "Có lý!"

Tô Hạo tận dụng mọi thời cơ nói: "Đâu chỉ có lý, thường nói, cầu người không bằng cầu mình, tính mạng của chính mình, do chính mình nắm giữ, tin tưởng con, nói không chừng thật sự có thể thành công."

Cuối cùng, Hoàng Thục Quân bị thuyết phục, đồng ý giúp Tô Hạo mang tới một cái máy tính, và đi nhà sách giúp cậu mua một ít sách nghiên cứu y học, sinh học.

Điều kiện tiên quyết là, mỗi ngày chỉ được phép sử dụng không quá bốn tiếng, sau bốn tiếng liền phải thu hồi.

Nhưng điều kiện như vậy đối với Tô Hạo mà nói căn bản là dường như không có hạn chế, chỉ cần có được máy tính, đem toàn bộ kiến thức y học, sinh mệnh quét vào Không Gian Viên Bi, là có thể tùy ý kiểm tra trong Không Gian Viên Bi rồi.

Bàn xong chuyện của Tô Hạo, Hoàng Thục Quân chuyển ánh mắt sang La Triều Tân.

"Tiểu Tân, ngày mai mẹ dẫn con đi đăng ký các lớp ngoại khóa, con muốn học mỹ thuật, đàn dương cầm, vũ đạo, Taekwondo, bơi lội, bóng bàn... Nhất định phải rèn luyện cơ thể thật tốt, biết chưa?"

La Triều Tân từ Thiên đường rơi vào địa ngục.

Truyện phản phái cực hay, main cực liếm, nương nương thì.... ghé đọc để biết!!!

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Đạo Giới Thiên Hạ (Dịch)
Quay lại truyện Nhật Ký Thành Thần Của Ta
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

ariknguyen

Trả lời

5 ngày trước

hay