Logo
Trang chủ

Chương 1647: Hạ Hầu Phong Tân Vô Hằn

Đọc to

**Chương 1663: Hạ Hầu Phong, Tân Vô Ngân**

Liễu Thánh Phủ, Tây Tử Viên.

Khách khứa đầy vườn, khí thế phi phàm.

Yến hội được sắp đặt đơn giản nhưng không kém phần trang trọng, uy nghi. Phía trên cùng là chủ tọa, hai bên chủ tọa là hai hàng ghế khách mời rất dài. Những khu vực bên ngoài khác là vị trí dành cho nhạc sư và một số khách quý đặc biệt, ngoài ra, vài hòn giả sơn độc đáo cũng được bố trí thành chỗ ngồi cho khách.

Chủ tọa hiển nhiên là vị trí của Phong Duyên Quân, còn hai bên sẽ sắp xếp theo địa vị và thực lực, thực lực càng cao thì càng gần chủ tọa.

Tây Tử Viên gần một hồ nước, đó là Thánh Hồ của Liễu Thánh Phủ. Dưới đáy hồ có Thánh Mạch tồn tại, khí tượng vạn thiên, mang theo khí phách kinh thiên động địa.

Yến hội được tổ chức bên bờ hồ, lúc này yến hội vẫn chưa chính thức bắt đầu, nhưng ở khu vực trung tâm đã có những thiếu nữ trẻ đẹp đang múa.

Quản sự của Liễu Thánh Phủ dẫn người của Lan Khê Cốc đến một khu vực ở rìa.

“Hắn là ai?”

Một thanh niên áo lam của Lan Khê Cốc bỗng nhiên bước tới, nhìn Lâm Vân cau mày hỏi.

Người này rất bất phàm, khi còn chưa lại gần, Lâm Vân đã cảm nhận được tu vi tinh thần lực cực kỳ khủng bố trên người hắn.

Khi ánh mắt Lâm Vân rơi trên những ngón tay thon dài của hắn, trong mắt y xẹt qua một tia dị sắc, đôi tay này dài đến mức có phần đáng sợ, nếu dùng để gảy đàn e rằng sẽ vô cùng kinh khủng.

Hắn còn chưa mở miệng, Vân Khê bên cạnh Lâm Vân đã cười nói: “Đại sư huynh, hắn là Tiểu Lâm Tử, tiểu sư đệ mới tới.”

Thanh niên áo lam nhìn chằm chằm Lâm Vân vài lần rồi nói: “Vậy muội phải để ý hắn, đừng để hắn gây ra sai lầm nào. Mục đích yến tiệc lần này của Phong Duyên Quân là tập hợp tất cả những tinh anh kiệt xuất của các nhạc phường lại, để đối phó Thiên Hương Cung. Ta muốn đi Lang Nha Thịnh Hội, đừng để tiểu tử này phá hỏng.”

“Hì hì, sẽ không đâu. Ai mà chẳng biết tiếng đàn của Đại sư huynh vang danh khắp thành Tây, trong số các đồng môn thì không ai sánh bằng.” Vân Khê tính tình ôn hòa, cười hì hì nói.

Thanh niên áo lam nghe vậy, trên mặt cũng lộ ra ý cười.

Với tư cách là một Tư Nhạc, hắn đương nhiên muốn tham gia Lang Nha Thịnh Hội, nhưng các suất đều nằm trong tay Tứ Đại Nhạc Phường.

Các nhạc phường khác thì cũng đành, nhưng Thiên Hương Cung đã suy tàn bao nhiêu năm rồi mà vẫn cứ cố chấp giữ chặt suất không chịu buông tay. Đối với hắn mà nói thì hiển nhiên không thể nào chấp nhận được, phần lớn nhạc phường trong Chu Tước Khu đều có suy nghĩ tương tự.

Thanh niên áo lam nói chuyện phiếm một lát thì Phong Duyên Quân đích thân đi tới, trực tiếp kéo hắn đi, để hắn ngồi vào một vị trí tương đối phía trước.

Hiển nhiên, Phong Duyên Quân cực kỳ coi trọng hắn.

“Hắn là ai?” Lâm Vân hỏi.

“Hắn là Khổng Anh sư huynh đó! Ha ha ha, ngươi đúng là người mới tới thật, ngay cả đại sư huynh của mình mà cũng không nhận ra.” Vân Khê che miệng cười duyên.

Lâm Vân cười gượng gạo, suýt chút nữa đã lộ tẩy.

May mà nha đầu này tính tình đơn thuần, nếu là người lão luyện hơn chút e rằng đã sớm bắt đầu nghi ngờ y rồi.

Hai người đang nói chuyện phiếm thì trong Tây Viên có một bóng dáng ngọc thụ lâm phong, trác nhĩ bất quần bước vào. Người đó rất trẻ, nhưng trên người lại có khí thế uy nghiêm chỉ có bậc thượng vị giả mới có.

Trong vẻ uy nghiêm lại mang theo chút hòa nhã, ánh mắt hắn sâu thẳm đầy mị lực.

“Phong Duyên Quân!”

Hắn vừa tới, lập tức có người đồng loạt chắp tay chào hỏi.

Lâm Vân ở đằng xa ngẩng đầu nhìn người này một cái, phong thần tuấn lãng, phẩm mạo phi phàm.

“Ha ha ha, Phong Duyên Quân đã lâu không gặp!” Chỉ thấy có người bước tới, khí vũ hiên ngang không kém.

Phong Duyên Quân ngẩng đầu nhìn lại, lập tức nở nụ cười nói: “Hoàng huynh!”

“Người của Minh Tông đến lại là hắn, còn đẹp trai hơn trong lời đồn!” Vân Khê hai mắt sáng rực nhìn người đó, những cô gái khác của Lan Khê Cốc cũng đều tương tự.

Đều là mặt mày ửng hồng, hưng phấn kích động.

“Rất đẹp trai sao? Cũng không hẳn.” Lâm Vân cười nhạt nói.

“Đó là Hoàng Huyền Dịch đó, hắn đã từng đứng đầu Thần Đan Bảng một thời gian dài, trong Đông Hoang Cảnh ai mà không biết chứ? Hắn còn là yêu nghiệt Thánh Địa, giờ đã thăng cấp Long Mạch, trên Long Bảng cũng vang danh lừng lẫy, chỉ cần có thời gian, nhất định sẽ trở thành một nhân vật phong vân như Phong Duyên Quân.” Đôi mắt Vân Khê lóe lên tinh quang, vô cùng ngưỡng mộ thiên kiêu Thánh Địa này.

Lâm Vân đã sớm chú ý đến người đó rồi, không ngờ đôi mắt mà y đã phế bỏ năm xưa, sau khoảng thời gian này không gặp lại đã hồi phục.

Minh Tông không hổ là Thánh Địa, e rằng có không ít cường giả Thánh Cảnh y thuật cao minh.

So với sự chật vật năm xưa, giờ đây Hoàng Huyền Dịch tinh thần phấn chấn, ý khí phong phát, nói cười vui vẻ với Phong Duyên Quân và các thiên kiêu khác.

Dù sao cũng là thiên kiêu Thánh Địa, ảnh hưởng của Lục Đại Thánh Địa ở Đông Hoang còn vượt xa Bát Đại Tông Môn của Hoang Cổ Vực.

Năm xưa Kiếm Tông cũng từng là Thánh Địa!

Ba ngàn năm qua, trên dưới Kiếm Tông vẫn luôn nỗ lực để trở lại Thánh Địa, vì điều này không biết đã hy sinh bao nhiêu bậc tiền bối.

Lâm Vân nghĩ đến đây, có chút ý hưng lan san, trên mặt thoáng hiện vẻ bi thương.

Sư tôn giờ này có khỏe không?

Nếu không có Thiên Huyền Tử ngăn trở, Sư tôn e rằng đã sớm thành Đế rồi, y cũng không cần phải cải dung chật vật như vậy.

“Tiểu Lâm Tử, ngươi sao vậy?” Vân Khê thấy sắc mặt Lâm Vân không đúng, vội vàng hỏi.

“Ta, không sao.” Lâm Vân giật mình tỉnh lại, cười nói.

“Còn nói không sao, chén rượu của ngươi sắp bị bóp nát rồi…” Vân Khê chỉ tay Lâm Vân nói.

Lâm Vân đặt chén rượu xuống, cười nói: “Ta và Hoàng Huyền Dịch từng có một mặt duyên phận, năm đó khi hắn bị Táng Hoa Công Tử đánh bại, ta vừa hay có mặt ở đó, bởi vậy cố nhân trùng phùng có chút kích động.”

“Táng Hoa Công Tử! Ngươi lợi hại thật đó, ngươi lại còn từng gặp Táng Hoa Công Tử!” Vân Khê nhìn Lâm Vân, vẻ mặt thay đổi, ngưỡng mộ không thôi.

Lâm Vân bật cười, Vân Khê này vậy mà lại là tiểu mê muội của mình.

“Táng Hoa Công Tử so với Hoàng Huyền Dịch thì thế nào?” Lâm Vân cười hỏi.

“Vậy nhất định là Táng Hoa Công Tử đẹp trai hơn.”

“Còn Lâm Tiêu thì sao?”

“Đừng nhắc tên Lâm Tiêu đại ác nhân đó, kẻ mà ngay cả con gái cũng ức hiếp thì nhất định không phải người tốt, hắn có thể ra tay tàn nhẫn với một người tốt như Lam tỷ tỷ.” Vân Khê bĩu môi nói: “Nếu Lâm Tiêu này mà ở trước mặt ta, bổn cô nương nhất định sẽ trả lại ba cái bạt tai đó.”

Lâm Vân cười nói: “Ta thấy ngươi chưa chắc đã có gan.”

Vân Khê mặt đỏ ửng, thẹn thùng nói: “Ta… ta có gì mà không dám, ta ta ta, ta nhất định dám!”

“Ha ha ha, không sao. Nếu hắn dám đến, ta sẽ khiến hắn tự vả ba cái bạt tai cho ngươi.” Lâm Vân thấy nàng đáng yêu như vậy, không kìm được mà trêu chọc.

“Khoác lác.” Vân Khê hừ một tiếng.

“Phong Duyên Quân!”

Trên yến tiệc, người đến chào hỏi Phong Duyên Quân nườm nượp không dứt, lúc này lại có một đám người khác đến, một nam một nữ dẫn đầu.

Lâm Vân liếc mắt một cái, không khỏi bật cười.

Lại là người quen, người của Thất Tú Phường cũng đến, chính là Hứa Đông Phi và Lam Hồng Diễm.

“Hứa huynh, đã lâu không gặp.”

Thấy Hứa Đông Phi tới, Phong Duyên Quân lập tức bỏ những người khác sang một bên, chạy tới chào hỏi Hứa Đông Phi.

Hắn không hề vì chuyện Hứa Đông Phi ở Thiên Hương Cung mà có chút lãnh đạm nào, trái lại còn hết sức khách khí và nhiệt tình. Phong Duyên Quân cười nói: “Thương thế thế nào, không có gì đáng ngại chứ?”

“Có thánh dược do Phong Duyên Quân tặng, giờ đã không còn đáng ngại nữa.” Hứa Đông Phi nhẹ giọng nói.

“Vậy thì tốt. Đợi yến hội kết thúc, chúng ta sẽ nói chuyện kỹ càng hơn. Gần đây ta lại thu thập được một vài tàn phổ, đến lúc đó phải nhờ Hứa huynh chỉ điểm thêm rồi.” Phong Duyên Quân khẽ cười nói, phong độ nhã nhặn, bất phàm.

Sau khi hai người ngồi xuống, Phong Duyên Quân tiếp tục đón tiếp các khách mời khác, những người đến phần lớn đều là Tư Nhạc. Hầu như tất cả các Tư Nhạc có tiếng tăm trong Chu Tước Khu đều đã đến, không ai là ngoại lệ, đều là những nhân trung long phượng.

Ngay cả tạo nghệ âm luật của Hứa Đông Phi ở cảnh giới Đỉnh Phong Vương Hầu, cũng không thể kiêu ngạo đứng trên quần hùng, chỉ miễn cưỡng được coi là hàng đầu.

“Khương Du tới đây chúc mừng!” Lúc này, một giọng nói truyền đến, Phong Duyên Quân mắt sáng rực, sau đó sải bước tiến lên cười nói: “Khương thúc thúc, yến tiệc Tây Viên này ta mời thúc mấy lần cuối cùng thúc cũng chịu đến rồi.”

Các khách mời có mặt đồng loạt giật mình, ánh mắt đều đổ dồn về phía đó.

Mọi người đều biết mục đích của yến tiệc Tây Viên hôm nay, chủ yếu là để tập hợp các Tư Nhạc của Chu Tước Khu, thay thế vị trí của Tứ Đại Nhạc Phường Thiên Hương Cung.

Khương Du thân là Thiên Hương Cung Chấp Pháp Đường Thủ Tịch Trưởng Lão, vậy mà lại đến tham gia yến tiệc, quả thật khiến người ta đại kinh ngạc.

“Thương thế của khuyển tử, nhờ Phong Duyên Quân ra tay mới miễn cưỡng giữ được, hôm nay bất luận về tình hay về lý ta đều nên đến.” Khương Du cất tiếng cười sang sảng, tâm trạng không tệ chút nào.

Quả nhiên, Khương Phong đi theo bên cạnh hắn, tuy sắc mặt vẫn còn trắng bệch, nhưng mười ngón tay lại đã hoàn hảo như lúc ban đầu.

“Chỉ là chút chuyện nhỏ mọn thôi, Khương thúc, mời ngồi.”

Phong Duyên Quân cười rất hàm súc, đưa tay dẫn Khương Du và Khương Phong ngồi xuống.

Bỗng nhiên, toàn trường vang lên từng trận xôn xao.

Từng ánh mắt kinh ngạc vô cùng nhìn về phía lối vào Tây Viên, nơi có hai bóng người kề vai đứng thẳng, chậm rãi bước vào.

Hai người phong thần tuấn lãng, khí vũ bất phàm, thân mặc hoa phục, phong lưu phóng khoáng. Bọn họ không làm gì cả, cứ thế chậm rãi bước vào, liền tự nhiên thu hút ánh mắt của mọi người.

“Hạ Hầu Phong, Tân Vô Ngân!”

“Hai người này vậy mà cũng đến, mặt mũi của Phong Duyên Quân thật đúng là lớn, vậy mà lại đến cùng một lúc.”

“Yến tiệc Tây Viên lần này thật là đặc sắc rồi!”

Cảm xúc của mọi người đều dâng cao, thần sắc đều tỏ ra khá hưng phấn.

Đề xuất Tâm Linh: Âm Gian Thương Nhân
Quay lại truyện Nhất Thế Độc Tôn
BÌNH LUẬN