Logo
Trang chủ
Chương 125

Chương 125

Đọc to

6619 ngày là bao nhiêu lâu? Tính ra là 18 năm, một tháng và hai tuần. Đó là thời gian mà một anh chàng đã chờ đợi cô gái. Tôi cười thầm: chờ vậy điên quá! Nhưng khi nhìn lại mình, tôi tự lẩm nhẩm rằng đã gần mười ba năm trôi qua kể từ ngày đầu tiên tôi gặp Hoa Ngọc Linh. Và tôi nhận ra sau mười ba năm, tôi vẫn không thể quên được em. Nhưng đây là lúc để tôi đưa ra quyết định. Sau một hồi suy nghĩ, tôi mở miệng:

- Thực sự là mình…

“Nếu bây giờ mình nói là có cơ hội đấy thì Tùng nghĩ sao?”. Trước câu hỏi của Hoa Ngọc Linh, tôi suy nghĩ một hồi rồi trả lời:

- Thực sự là mình… đã có bạn gái rồi.

Linh nhìn tôi, tôi nhìn em, hai ánh mắt gặp nhau ở một giao điểm giữa không trung. Mà ở trong giao điểm ấy, tôi dễ dàng nhận ra những nghi ngờ lẫn ngạc nhiên từ cái nhìn của Linh. Im lặng một chút, em chợt hỏi:

- Trông thế nào? Bạn gái của Tùng ấy?

Câu hỏi “trông thế nào” bao hàm rất nhiều yếu tố, con gái vốn ít lời đa nghĩa. Nhưng tôi thuộc loại con trai đơn giản nên câu trả lời cũng được giản lược hết mức:

- Nói chung là cũng được.

- Sao lại cũng được? – Linh nhíu mày – Phải nói rõ ra chứ?

Em hỏi dồn, nhưng thái độ của em đầy háo hức chứ không giống như đang truy vấn. Có lẽ em rất muốn biết bạn gái của tôi ra sao và điều đó khiến tôi hơi nhói lòng. Chỉ “hơi” thôi, không nhiều.

- Ờ thì… bạn gái mình… xinh hơn Linh một tí. Thật! Không đùa đâu! Cũng biết nấu ăn nè! Nấu ngon lắm! Mấy hôm qua nhà cổ, nấu cho ăn mệt nghỉ luôn! Rồi thì biết quan tâm khi mình bị ốm nè! Biết cảm thông chia sẻ khi mình gặp chuyện buồn nè! Đi ăn hay đi chơi luôn cưa đôi tiền nè! Không bao giờ so đo việc mình đi xe số hay đi xe ga nè! Nhiều lớm, đại khái bạn gái mình hoàn hảo chăm phần chăm!

Nghe xong, Linh chẳng bình luận gì, chỉ đăm đăm nhìn tôi với ánh mắt dành ột sinh vật từ ngoài hành tinh rơi xuống trái đất. Còn tôi giương mắt nhìn lại em như đang cố chứng minh lời nói của mình là thật. Hai đứa thi gan với nhau qua ánh mắt, hệt như trò chơi thi xem ai chớp mắt trước của bọn trẻ con. Sau vài giây, cả tôi và em phì cười. Linh ôm bụng cười rũ rượi, cố gắng nắn chỉnh câu chữ đang thoát khỏi miệng mình:

- Cái này… y như chuyện… viễn tưởng ấy!

- Cái giè? Bộ mình có bạn gái là lạ lắm à?! – Tôi nhíu mày – Bạn gái của mình vài năm nữa sẽ như thế! Chỉ là bây giờ chưa xuất hiện thôi!

Linh cười:

- Tùng vẫn thế, không bao giờ thay đổi cả.

Thật sự, tôi chỉ đang đùa cợt và Linh biết rõ điều đó. Con gái có một biệt tài là chỉ cần nhìn mặt bất cứ thằng đàn ông nào, họ có thể đọc vị ra hắn từng có bạn gái hay chưa. Và dường như dung nhan của tôi quá lộ liễu mấy dòng chữ “tôi là người độc thân”. Chẳng thế mà đi đâu người ta cũng nhìn mặt tôi rồi vỗ vai và bảo: chú mày cần bạn gái không, để tao giới thiệu cho?

- Sao Tùng không tìm bạn gái? Bộ khó tính quá à?

- Ở vậy cho gái nó thèm, bộ không thấy dân tình kêu FA là mốt à? – Tôi nói.

Cái mặt tôi cố rặn ra hai chữ “nghiêm túc”, điều đó khiến Linh cười. Em hỏi:

- Tùng có tìm lại Châu không? Cái bạn bé bé hồi cấp ba ấy?

- Nói rồi mà! Sau cấp ba, mình không gặp lại Châu nữa, dạo gần đây mới add facebook thôi.

- Thế có bao giờ… ý mình là…

Linh vừa nói, vừa dùng cử chỉ của đôi tay biểu đạt một ý tứ gì đó. Tôi hiểu ý em, trả lời:

- Có, có. Hồi cấp ba, mình rất thích Châu, lắm lúc còn hơn cả thích. Nhưng mà chia tay nhau lâu quá, người ta chắc cũng quên hết rồi. Mình không có duyên mà. He he! Mà nói thật, giờ ra đường thấy bọn học sinh ôm ấp nhau, mình tủi thân lắm!

Nói xong, tôi làm cái mặt mếu máo khóc lóc của trẻ con ba tuổi. Linh cười rần, em nói:

- Tủi thân cũng đúng thôi. Chúng nó bé tí đã yêu đương, mình hai mươi ba tuổi đầu còn cô đơn, phải không hả?

- Không hẳn. Căn bản là bọn trẻ con lớn nhanh quá, nhất mấy đứa con gái! Mới lớp 10 mà cái “ứ hự” đã to ngần này nè! Giá mình sinh muộn hơn tí!
 

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Lệ Quỷ
BÌNH LUẬN