Logo
Trang chủ
Chương 22

Chương 22

Đọc to

Chơi điện tử? Nghe cũng thú vị. Bọn trẻ con ngày ấy đều chung giấc mơ ăn ngủ tại hàng net. Nhưng bỏ ra vài nghìn mà bảo tôi chôm chỉa một túi ô mai be bé? Chẳng đáng! Tôi lại tiếp tục bỏ qua lời câu dẫn của thằng Cháy nhưng nó vẫn cù nhầy:

- Không có gan chôm thì nói thẳng ra chứ cần gì im lặng thế? Hèn vãi!

Tổ bà mày thằng Cháy, chọc đúng chỗ lắm! Một thằng học sinh lớp 7 thừa hiểu trộm cắp là xấu, nhưng nó lại có thể làm bất cứ thứ gì trước lời thách thức của thằng bạn. Mày có thể chửi tao nghèo, chửi tao ngu, nhưng tao cấm mày chửi tao “hèn” hoặc “không có gan”! – Đấy, bản chất trẻ trâu thời đó là vậy.

Máu nóng dồn lên não, tôi chỉ mặt thằng Cháy:

- Đan Mạch, tao mà lấy được gói ô mai, mày mất gì?

Thằng Cháy cười hềnh hệch, kiểu như không tin tôi dám làm:

- Bao chơi điện tử! Được chưa?

- Mày nhớ mồm đấy!

Và thế là tôi triển khai kế hoạch chôm chỉa của mình. Hồi ấy gần cổng trường có một vách tường đổ nằm trên vỉa hè, hàng quà vặt ngay cạnh vách tường. Tường không cao nhưng vừa đủ cho một thằng quỷ con như tôi nấp. Trên tường lại có vài lỗ thủng, tôi có thể nhòm qua lỗ xem bà chủ quán đang làm gì. Trong lúc đó, hai thằng bạn thì đứng từ xa theo dõi, hoàn toàn không có động tĩnh gì.

Trông thấy bà chủ quán ngoảnh mặt đi chỗ khác, tôi bèn lần theo bờ tường, tay thò ra chộp lấy gói ô mai trên cái mẹt rồi a lê hấp, chuồn! Tôi chạy bán sống bán chết cùng hai thằng bạn, chạy hơn một trăm mét mà vẫn chẳng nghe thấy tiếng kêu la của bà chủ quán. Có lẽ hôm ấy, bả bị chồng bỏ hoặc gặp chuyện không vui trong gia đình, tôi không biết và sẽ không bao giờ biết.

Cả ba đứa chạy vào con hẻm gần đó, thằng nào thằng nấy thở hồng hộc vì sợ. Mất năm phút hoàn hồn, tôi làm vẻ dương dương tự đắc rồi ném gói ô mai cho thằng Cháy:

- Đó! Ngày mai mày trả tiền cho tao!

Thằng Cháy gật gù kiểu như đã nghe thấy. Nó bỏ tọt những miếng ô mai vào miệng và không buông lời cảm ơn. Tôi không cần nó cảm ơn vì chẳng thằng nào cảm ơn món đồ ăn cắp cả. Thằng Choác chẳng bình luận gì về hành động của tôi. Tôi cũng không cần lời bình luận nào cho hành động thiếu suy nghĩ ấy. Tôi chỉ cần biết mình không loại thỏ đế như lời thằng Cháy.

Tuy nhiên, khi về nhà, cảm giác tội lỗi lan tràn khắp người tôi. Trộm cắp là một hành động đáng bị lên án. Tôi lo sợ bà chủ hàng quà vặt sẽ vào tận trường và chỉ mặt thằng ăn trộm học lớp 7. Vụ này mà vỡ lở, cuộc đời tôi coi như chấm hết.

Ngày hôm sau, tôi đến lớp với tâm trạng thấp thỏm, đứng ngồi không yên. Thấy tôi mặt mũi tái xanh tái đỏ, Linh hỏi:

- Mày sao thế? Ốm à? Cần xuống phòng y tế không?

Tôi lắc đầu và toét mồm cười. Tôi không thể nói cho Linh biết hành động đáng xấu hổ hôm qua. Em sẽ khinh bỉ và xa lánh tôi cả đời mất!

Bẵng đi vài ngày, câu chuyện chôm chỉa trong lòng tôi lắng xuống. Bà chủ hàng quà vặt chắc chắn biết mình bị mất cắp, nhưng có lẽ bả không biết kẻ trộm là thằng nào, hoặc giả như biết mà cho qua. Nghĩ đã thoát, tôi thở phào nhẹ nhõm, lòng tự nhủ từ nay không dám chôm chỉa nữa. Đừng trộm cắp, nếu bạn không muốn chết vì bệnh tim!

 

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Tiên Đạo Phần Cuối
BÌNH LUẬN