Logo
Trang chủ
Chương 16

Chương 16

Đọc to

"Mặc quần áo vào đi em, 11 giờ rưỡi rồi!" – Góc Nhìn giục Linh.

Linh vừa ngáp vừa lười nhác đứng dậy. Em vươn vai hỏi Góc Nhìn: "Nhất thiết phải xuống vào giờ này hả anh?"

"Ừ, hôm nay là ngày cúng cô hồn, chẳng còn cơ hội nào tốt hơn nữa đâu." – Góc Nhìn trả lời và nhanh chóng lấy những thứ hắn đã chuẩn bị từ trước trong chiếc ba lô đang nằm lăn lóc dưới đất, bao gồm một chiếc đèn pin thể thao nhỏ và một lưỡi lê to bản cũ kỹ, một xấp khăn giấy. Hắn giắt lưỡi lê ra sau lưng, cầm chiếc đèn pin trên tay phải và ra hiệu Linh đi theo mình.

Công việc đầu tiên Góc Nhìn làm khiến Linh không hiểu nổi. Hắn chạy về mé phải của nghĩa địa, dừng lại trước một túi rác khá lớn và lục tung nó ra. Hắn dùng lưỡi lê cày xới đống rác, rọi chiếc đèn pin đang ngậm trên mồm vào để quan sát. Linh bịt mũi, kinh tởm hỏi hắn: "Anh làm sao vậy?"

Góc Nhìn không trả lời, hắn lặng lẽ gom rác trở lại vào túi, rút một chiếc khăn giấy chùi sạch lưỡi lê, giắt vào sau lưng, tắt đèn pin và lẩm bẩm rất to: "Khốn nạn! Quá khốn nạn!".

Linh có cảm giác mình là người bị gạt ra ngoài câu chuyện, em hờn dỗi: "Có chuyện gì anh nói cho em biết với, sao cứ cố tình tỏ ra bí mật thế?"

Góc Nhìn bật cười: "Từ từ đã em, anh chưa dám chắc những gì anh đoán là đúng nên anh không muốn nói ra sợ tạo nên những thành kiến không tốt trong đầu em. À mà này, em có biết “cổng trời” là cái gì không?"

Linh ngơ ngác: "Em không hiểu?"

"Một truyền thuyết của làng em ấy, “cổng trời”?" – Góc Nhìn hỏi lại.

"Em chẳng hiểu anh đang nói gì cả" – Càng ngày Linh càng cảm thấy mình trở nên ngớ ngẩn trước những câu nói và hành động của Góc Nhìn.

Góc Nhìn kéo tay Linh đi về phía nhà em. Vừa đi hắn vừa nói: "Thôi được, sau đêm nay em sẽ biết tất cả." Đến trước hè, hắn chọn một vị trí tương đối bằng phẳng, cúi mồm thổi phù phù mấy cái cho bụi bay tứ tung rồi ngồi bệt xuống đất. Linh ngần ngại vì em cho rằng như thế là bẩn, nhưng cuối cùng em cũng bắt trước hắn, ngồi bệt xuống đất.

Hai người ngồi như vậy hồi lâu. Góc Nhìn không nói gì trong khi Linh không ngừng đưa ra các câu hỏi. Được một lúc, Linh mỏi miệng không hỏi nữa còn Góc Nhìn bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài. Nhàn cư vi bất thiện, và cũng là để cưỡng lại cơn buồn ngủ nặng nề đang kéo đến, hắn bắt đầu táy máy tay chân, sờ soạng khắp người Linh. Linh không phản đối, nhưng để tỏ ra ta đây đang dỗi, em cũng chẳng đồng tình như mọi khi. Em cong đôi môi ra, bắt hai tay lên đầu gối mặc hắn làm gì thì làm.

Khi những hành động chẳng lấy gì làm đẹp đẽ ấy đang diễn ra, Linh đột nhiên chỉ tay về phía bức tường trong cùng của nghĩa địa, em hỏi hắn: "Anh thấy chỗ kia có giống bóng người không?".

Góc Nhìn đưa mắt theo ngón tay của Linh. Ánh trăng và những lùm cây tạo nên đủ thứ hình thù kỳ quái trên bức tường. Chỗ này giống con thỏ, chỗ kia giống con vịt… Ánh mắt hắn dừng lại ở một vị trí trên bức tường. Đúng là giống người thật. Nếu không kể những râu ria xung quanh và đoạn từ phần đầu gối trở xuống dính với một đống lùm lùm như miếng bọt biển, thì cái bóng đấy gần chính xác là bóng một đứa trẻ nhìn một bên mặt.

Cái bóng rất giống người, nhưng sự hấp dẫn của nó cũng chỉ đến thế mà thôi. Góc Nhìn nhanh chóng lãng quên cái bóng và tập trung vào mục tiêu khác hấp dẫn hơn, là cơ thể mỹ miều của Linh.

Góc Nhìn chỉ thực sự quay lại với cái bóng khi ít phút sau, Linh bất chợt nói với hắn, giọng hơi hốt hoảng: "Anh ơi, cái bóng giống người lúc nãy đâu rồi?"

Góc Nhìn giật mình. Nếu một cái bóng tạo nên bởi ánh trăng và cây cối, thì nó không thể tự biến mất nếu không có sự thay đổi của mặt trăng được. Mà rõ ràng là nãy giờ vị trí mặt trăng không có sự thay đổi nào, hoặc có nhưng không đáng kể. Hắn đưa mắt về vị trí cái bóng lúc nãy. Đúng là cái bóng đã không còn ở đấy nữa.

Chưa hết nghi hoặc, ánh mắt của Góc Nhìn lại bị hút về một vị trí khác của bức tường, ngay gần dãy nhà hoang.

Cái bóng đang ở đó.

Lần này không có lùm cây ở dưới chân, cũng không có bóng của cành cây nào tạo ra những râu ria xung quanh cái bóng. Lần này Góc Nhìn cũng không thấy nó giống bóng người nữa.

Mà nó chính xác là bóng của một người, bóng một đứa trẻ.

Góc Nhìn giật bắn mình, mồ hôi túa ra lạnh toát. Bàn tay hắn rời khỏi cơ thể Linh tự lúc nào chẳng rõ.

Lúc này, bống nhiên hắn muốn quay trở vào nhà, muốn quên đi cái nhiệm vụ mà hắn dự định sẽ làm. Hắn nói với Linh: "Vào nhà đã em." – Vừa nói hắn vừa quàng tay sang bên cạnh, định nắm lấy tay Linh.

Cánh tay hắn nắm phải… không khí.

Góc Nhìn ngạc nhiên, hắn quay sang đưa mắt tìm Linh. Vị trí của Linh lúc này khiến hắn khó hiểu.

Thay vì ngồi cạnh hắn và run rẩy, em lại đang thẫn thờ tiến về phía khu nghĩa trang.

Góc Nhìn gọi Linh trong tâm trạng ngạc nhiên pha lẫn sợ hãi. Hắn lờ mờ cảm thấy có cái gì đấy không bình thường trong động tác của em: "Em, vào nhà thôi, để hôm khác thôi, em!"

Linh hình như không nghe thấy lời hắn. Em vẫn lừ lừ tiến về phía trước như một con rô bốt được lập trình sẵn.

Khi Góc Nhìn quyết định đứng lên chạy về phía Linh, thì em đã đi được đến gần dãy nhà hoang.

Góc Nhìn hốt hoảng, hắn chạy vội đến nắm tay Linh kéo lại. Khi bàn tay hắn chạm được vào cổ tay Linh, hắn lại một lần nữa giật mình, rụt tay lại.

Bàn tay em lạnh như nước đá.

Góc Nhìn chợt hiểu rằng Linh đang ở một trạng thái không bình thường, em đã không còn là em nữa.

Hắn trở nên luống cuống và bấn loạn. Sẽ phải làm gì đây nếu “cái gì đó” đang ở trong Linh điều khiển em làm những việc điên rồ? Sẽ phải làm gì đây nếu như tính mạng của Linh gặp nguy hiểm vì chuyện này? Liệu có nên la lên nhờ mọi người giúp đỡ?

Trong khoảng khắc đầu Góc Nhìn căng ra vì suy nghĩ. Tuy nhiên khi nhìn thấy Linh càng ngày càng tiến sâu vào khu nhà hoang, hắn quyết định tạm dừng dòng suy nghĩ lại, chạy thật nhanh đến chắn trước mặt em. Hắn dùng cả hai tay giữ lấy vai Linh lắc lắc.

Người Linh lạnh ngắt và nhão nhoét.

"Này, ai đấy, đừng làm hại em tôi…" – Góc Nhìn nói. Thực ra hắn cũng chẳng biết phải nói gì trong tình huống này, hắn thử nhớ lại lời của mấy ông thầy gọi hồn mà thỉnh thoảng hắn được chứng kiến, nhưng nghĩ đến phải bắt trước kiểu nói của họ, hắn cảm thấy sống sượng và ngượng ngùng hết sức. Thế mới biết “trăm hay không bằng quen tay”, chỉ vài câu nói đơn giản thôi, nhưng không phải ai cũng nói được.

Đôi mắt Linh mở to, nhưng không nhìn Góc Nhìn, nó luôn hướng về phía trước, vô hồn.

Góc Nhìn vẫn lay, nhưng không có phản ứng đến từ Linh.

Góc Nhìn cảm thấy bế tắc, tuy nhiên hắn đã quyết định hành động. Hắn vòng một tay ra sau lưng Linh, tay còn lại hắn đặt ngang khuỷu chân em. Hắn định sẽ bế Linh ra khỏi chỗ này.

Khi Góc Nhìn vận lực để chuẩn bị bế Linh lên, bất chợt hắn nghe thấy tiếng nói phát ra từ chính cái miệng xinh xắn của em: "Đừng, vào căn phòng kia đã."

Tiếng nói của một đứa trẻ, một cậu con trai. Nhưng trong thanh âm vẫn còn nhiều chất giọng con gái của Linh.

Cùng với tiếng nói, tay Linh chỉ về căn phòng trong cùng của dãy nhà hoang, là căn phòng thứ 3 kể từ ngoài vào.

Dù giật mình đánh thót, nhưng Góc Nhìn cũng cảm thấy nhẹ nhõm được phần nào. Vậy là cuối cùng “nhân vật” đang ở trong Linh cũng muốn thương lượng một cái gì đó. Hắn hỏi lại, giọng lạc đi vì sợ: "Phòng nào cơ?"

"Phòng trong cùng" – Nói đến đó, Linh bất chợt ngã ngửa người ra phía sau. Rất may là tay Góc Nhìn đang ở sẵn đó, nên hắn dễ dàng đỡ được, tránh cho em một cú ngã đau.

Ôm Linh vào lòng và xoa xoa lòng bàn tay em, Góc Nhìn vừa để ý biểu hiện trên khuôn mặt em. Đôi mắt Linh chớp chớp và mở ra, trông em có vẻ khá mệt mỏi.

Không ngạc nhiên như Góc Nhìn vẫn tưởng, Linh hỏi luôn hắn: "Phòng cuối cùng kia có cái gì hả anh?".

Sự ngạc nhiên tưởng là của Linh chuyển sang Góc Nhìn, hắn hỏi em: "Em vẫn biết mình vừa làm gì à?"

Linh cúi mặt, em nói giọng mệt mỏi: "Vâng! Em vẫn biết, vẫn thấy chỉ có điều em không điều khiển được mình thôi. Cũng giống như lần trước. Chắc chắn lại là thằng bé đánh giầy rồi. Vậy ta vào căn phòng kia chứ anh?"

Góc Nhìn lưỡng lự, hắn đã bàn lùi kể từ khi nhìn thấy cái bóng biết di chuyển trên tường. Nhưng cuối cùng, sau khi suy đi tính lại, hắn cũng dứt khoát: "Ok, đằng nào rồi cũng phải giải quyết cho xong, nào, đâm lao đành phải theo lao." Nói đoạn hắn cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Linh, dắt em tiến sâu vào dãy nhà hoang.

Những bụi cỏ kêu sột soạt làm tăng thêm vẻ rùng rợn của khung cảnh nơi đây. Góc Nhìn đút tạm cây đèn pin vào túi quần vì ánh trăng sáng vằng vặc quá đủ để hắn thấy đường. Hai người đi qua hai căn phòng đầu tiên, tiến vào phòng số 3.

Cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt Góc Nhìn khiến hắn hết sức kinh ngạc.

Phía bên phải của căn phòng là một hình chữ nhật hoàn hảo khá lớn được tạo nên bằng ánh trăng và bóng của những cành cây lớn đang che phủ trên trần nhà.

Tại sao lại có chuyện này?

Số l&agravLSNote: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Khánh Dư Niên (Dịch)

BÌNH LUẬN