Chiều hôm sau, đến lớp sớm hơn, đi học muộn nhiều ngại với bảng điểm thi đua của lớp. Tuyệt nhiên, gặp ngay nụ cười vừa ý của con nhỏ lớp trưởng.
Cất cặp, rồi theo thói quen, ngủ một giấc...
- K, có đứa tìm mày kìa! - Thằng Nam vỗ lưng tôi.
- Câm mồm và cút đi, bố đang ngủ.
- ............ - Tự nhiên thấy có cái gì đó va mạnh vào đầu, tức tối hổ báo định táng vỡ mặt đứa nào chơi dại thì...
- Tỉnh rồi hả? ra đây tôi bảo. - Một con nhỏ không quen không biết tự nhiên nhảy vào lớp đánh tôi, khiến tôi và cả lớp đành giơ tay khó hiểu. Thôi, cứ đi theo vậy.
- Gì vậy? - Tôi ngoáp, giờ hai đứa đang ở phía sau trường.
- Cậu muốn sống nữa không? - Nhỏ lừ mắt nhìn tôi, đưa tay dí dí vào mặt.
- Ơ, cậu là ai, quen nhau à? cơ mà nhầm người rồi, xin lỗi cậu, tớ vào lớp đây. - Tôi thản nhiên đáp, phải rồi, chắc chỉ có nhầm người thôi, chứ tôi chẳng thể biết đứa đứng trước mặt tôi là ai.
- Đi đi, đừng bao giờ gặp tôi nữa. - Nhỏ nói như dọa.
Tôi đi thật, chẳng để ý mấy... cũng chẳng thể hiểu được, người con gái ấy đang cảm thấy ấm ức ra sao trước cái hành động phũ phàng từ tôi. Một cảm giác nghẹn ứ, đông dặc, còn lạnh hơn cái lạn cắt da thịt của mùa đông Hà Nội.