Tôi không khóc... !
- K.
Tiếng ai đó từ phía văn phòng đoàn vang lên...
Bảo vệ nói gì đó bên tai tôi, nhưng tôi không bận tâm nữa rồi... Miệng tôi vẫn lẩm bẩm, biến đi, biến đi... Tôi thực sự đang mất đi lý chí...
- K, sao thế này, sao bác đánh cậu ấy!
- Hỏi nó đi, bé tý mà láo. Không tôn trọng người lớn.
- Nhưng mà bác cũng không nên đánh cậu ấy như thế!
- Kệ tôi! - Tôi gạt tay cô ấy ra. Linh nhìn theo tôi, tôi lại dắt xe ra ngoài cổng trường, ông bảo vệ cũng không giữ lại...
Lê Khánh Linh, cô ấy liền đi theo tôi, chẳng nói gì cả, tự ý leo lên trước xe tôi, và bắt tôi ngồi ở phía sau... tôi mệt quá, không chống cự gì cả, mặc kệ cô nàng sẽ đưa tôi đi đâu... Tôi tựa đầu vào lưng Khánh Linh... mùi con gái... mùi hương ấy làm cảm giác nồng lên của máu, bớt tanh đi...
Một Buổi chiều đầu xuân, có chút nắng rất nhẹ, chút gió hơi xe lạnh, thứ thời tiết vẫn níu giữ nhau theo cách lịch sự, đông đi và xuân đến, mọi thứ còn chưa thể quen với sự thay đổi.
Hai đứa ngồi trên thành cầu, đưa đôi chân hướng xuống dòng sông chảy thật từ tốn, chẳng phải làm như vội vàng, hay dữ dội mỗi khi vào hè, cũng im lặng một lúc lâu. Tôi khẽ nhìn sang cô nàng đang ăn mặc kín đáo bên cạnh, cái mũ len chợt đung đưa, cái nhìn của tôi được đáp lại.
- Cậu nhìn lén nữa là tớ cho xuống sông bơi nhé! - Cô nàng dí dí đôi găng tay thỏ trắng vào mặt tôi, làm tôi phải bật cười và nghiêng đầu.
- Thế sao cậu biết tớ nhìn lén, cũng cùng mục đích với nhau cả mà. - Tôi đáp trả. Giật lấy một chiếc găng của cô nàng rồi đeo vào tay mình.
- Hứ... Bày đặt. - Cô nàng quay mặt sang hướng khác.
Vết thương tôi nó không chảy máu nữa, nhưng tanh quá, đến giờ tôi vẫn chưa thể bình thản nổi, tôi không chấp nhận việc mình đã mất đi mãi mãi đứa bạn thân nhất!!
Tôi không thể để cho người ta, thấy tôi yếu đuối ủ rũ mà tệ hại được, tôi phải lạnh, tôi phải bình tâm, tôi phải thật nhẫn tâm... !
Tôi cũng chỉ phì cười, đưa hai tay xoa xoa vào nhau, hướng mắt bao quát dòng sông phía trước. Cái tiết trời Hà Nội thật thất thường mà. Y như người cạnh tôi vậy. Nhưng mà, tôi không thể suy nghĩ nhiều được nữa, giờ thì mong muốn duy nhất, có thể chết đi, mới là điều tôi hạnh phúc nhất!
- Mà im thế này mãi à, tớ đi về nhé. - Tôi nói.
- Cậu thích im lặng mà, tớ dành cho cậu khoảng im lặng mà cậu thích đấy.
- Cậu muốn được bơi sông ngay bây giờ không? - Tôi nheo mắt, lấy tay chỉ chỉ xuống dòng sông.
- Cậu dám.
- Dám đấy.
Cứ dong duổi với những câu nói không đầu không đuôi, cũng đến lúc tôi nói ra những suy nghĩ trong đầu mình, cũng phải thôi, khá lâu rồi mà...
- Linh này?
- Hử?
- Những gì chúng ta biết về nhau chỉ là những câu "xin chào" vu vơ và đơn giản chỉ là những "cái tên" thường gọi...
Cô nàng đưa tay chặn miệng tôi lại, và, ngập ngừng hồi lâu... Tôi lấy một hòn sỏi ném xuống mặt sông, gợn sóng.
- Tớ chưa từng chào ai như cái cách mà tớ chào cậu, và cũng chưa từng quen một ai khác có cái tên như cậu, vậy nên, từ giờ phút này nhé, tớ là của cậu và cậu cũng sẽ là của tớ.
Giá mà...
Tôi phải đáp lại câu trả lời đó một cách tử tế, nhưng mà, tự nhiên cơ thể tôi lại nóng ran lên, tôi lại mất bình tĩnh, dù đã nhắm mắt, cố nhẩm, cố nhẩm rằng mình phải bình thường trở lại. Nhưng cái con người ngu ngốc trong tôi đã hét lên... Hét trong đau đớn.
Đề xuất Voz: [Truyện Ma] Chó thành Tinh