Chiều hôm sau, đến lớp sớm hơn chút nữa, thôi cái thói quen làm một giác ngủ ngắn trước khi vào tiết. Hôm nay, Trời Hà Nội có vẻ bớt lạnh đi, cảm giác gió thổi cũng không quá buốt nữa, đôi khi phải nới lỏng chiếc khăn trên cổ, vì thấy nóng bức và rất ngột ngạt. Tự nhiên nổi hứng ra hành lang đứng, rồi khoanh tay trước ngực.
Phóng tầm mắt nhìn bao quát sân trường, tự nhiên hít thật sâu vào, rồi thở ra, cảm nhận từng chút một, từ gió, không khí, đến cả tiếng cười đùa náo nhiệt. Tự nhiên bắt gặp Lam đi với một bạn nam khác từ phòng đoàn ra, hai đứa cười nói rất vui vẻ. Và, chẳng có gì bận tâm, tôi đủ lạnh để quay mặt đi ngay từ giây phút ấy, đôi môi cười nhạt một lần nữa.
- Chào! - Lại cái cốc đầu từ phía sau, tôi lại bất ngờ và không kịp phản ứng. Chỉ ú ớ theo bóng dáng ấy, khuất khỏi dãy hành lang lớp tôi, rồi hòa vào đám học sinh đông đúc phía trước. Cái cảm giác như là, tôi đang bị thứ gì đó theo sát mình vậy.
Tiết sử.
- Chị dâu mày kìa. - Thằng Nam cười cười nhìn tôi. Làm tôi tức tối, đấm một phát khá mạnh vào vai nó.
- Á, mẹ, đau kinh hồn, đừng dùng vũ lực để làm suy giảm nhan sắc của tao. - Thằng Nam nhăn mặt nói.
- Tất nhiên ngồi cạnh đứa đẹp trai như tao thì mày cũng được hưởng chút ít nhan sắc rồi. Hờ Hờ. - Tôi ngoác miệng cười đê tiện.
Tự nhiên bị cô Sử để ý, tôi liền ngậm miệng lại, cúi đầu, chút gì đó xấu hổ.
Cả tiết học, Cứ mỗi lúc tôi nhìn cô là bắt gặp cô đang nhìn mình, cô còn cười kiểu khó hiểu với tôi, kèm cái lắc đầu khá nhẹ. Tôi thì đơ mặt, thầm nhủ, "chắc mình đã đắc tội gì với cô rồi"! nhưng nghĩ lại thì mình đâu có làm gì?
Kết thúc tiết sử, bị cô gọi ra ngoài hành lang nói chuyện, chỉ là vài ba câu.
- Hôm gì, em có sao không? con em cô nó đi chẳng chú ý gì cả? - Cô cười.
- Cô nhìn em đi, có sao đâu mà.
- Tự nhiên dạo này nó lại bảo cô để ý đến em trong tiết sử. Thế là thế nào hả K? - Cô nghiêm mặt, tự nhiên tôi bối rối, chả lẽ bảo nó bị điên, thôi kệ.
- Chắc bạn đấy cảm thấy có lỗi vì làm em lộn vài vòng trên đường đấy mà, cô bảo bạn đấy, em không sao đâu, không phải bận tâm nữa đâu.
- Ừm, cẩn thận với con bé đấy! - Nói rồi cô đi thẳng về phía phòng chờ giáo viên. Tôi thì đơ mặt lần nữa, rồi tự tay vỗ thật mạnh vào đầu cho tỉnh hẳn.