Logo
Trang chủ

Chương 73

Đọc to

Xa kia, lớp 11A8, đang xếp hàng ném lựu đạn vào bãi cát, người con gái tôi yêu liền nheo mắt, một lúc lại nhìn về phía lớp tôi, nhưng rồi cũng thấy cái cửa sổ cạnh tôi được mở ra, cô nàng đưa tay vẫy vẫy chào tôi, rồi ám chỉ hãy quan sát cô ấy thực hành môn quốc phòng, vì có thể sắp tới lượt rồi. Tôi chỉ quan sát thôi, và còn chẳng bận tâm đến môn toán nữa...

- Nhìn gì đấy? Đóng cửa sổ vào, lạnh bỏ mẹ ra. - Thằng Nam lay lay cái tay tôi. Tôi mới hoảng hồn quay sang bên nó mà nói.
- Gì vậy?
- Mày đang nhìn gì thế hả?
- Không có gì...

Tôi mỉm cười, rồi cứ thế nhìn cái hình bóng bé nhỏ ấy, thật xa, và thật lâu nữa. Hà Nội ngày đông mà, nét gì đó thật đặc biệt vẫn đang đọng lại trong cái tiết trời cuối tháng 12 này, cô gái trước mặt tôi, cô gái sinh tháng 12 mà, nét đọng lại ấy, chính là nụ cười trên môi cô ấy... Có thể, sự thật là nó chẳng bao giờ thuộc về tôi trọn vẹn.

Ngày cuối cùng của tháng 12 năm ấy, trải qua hơn một tháng bên nhau rồi, mọi thứ quanh tôi đều trở mình và thay đổi theo hướng tích cực cả. Cũng thôi làm đứa trầm tính thái quá, hay ít nói, lầm lỳ trong mắt người khác. Tình cảm của hai đứa vẫn vậy, thực sự, có chút gì đó vô hình trong cái quan hệ này, nó làm tôi vô cùng phân vân.

Nhóm bạn trong lớp, vẫn chơi thân với nhau, chỉ là với Thằng Huân, giờ nó nhìn và đối xử với tôi bằng cái cách cực kỳ xa lạ... Dường như, tôi đã từng không quan tâm mảy may đến điều đó, cho đến một ngày, tôi không thể chịu nổi cái thái độ của nó.

Nhớ, buổi ra chơi tiết 4 ngày 31 - 12. Đáng lẽ là cả bọn sẽ xuống cantin như mọi khi, nhưng mà, tôi đã níu nó lại, và hai đứa đã ra sân sau trường nói chuyện.

Cái bộ mặt nó bình thản đến sợ, nhìn tôi khinh khỉnh cười, tôi bị ám ảnh bởi nụ cười ấy, cho đến tận bây giờ khi nghĩ lại, nụ cười ấy còn lạnh hơn cả, cái tiết trời rét buốt mùa đông năm đó.

- Hẳn là giờ mày nhìn tao bằng con mắt lạ như vậy. - Tôi nhìn nó, không chớp mắt, không phân vân, không lắc đầu, cái nhìn chắc chắn muốn biết câu trả lời.
Nó im lặng, cười nhạt một cái.
- Hả???
- Thấy mày nhìn tao rất lạ.
- Mày thích Quỳnh hả?

Tôi cười, rồi cũng làm vẻ mặt trầm mặc.
- Đúng hay không?
- Hỏi Quỳnh ý, cơ mà tao thấy mày nhìn tao kiểu gì ý, hơi thấy.... - Tôi ngại phải nói ra, chả lẽ bằng cả thời gian ấy, nó còn phải hỏi giữa tôi và Quỳnh là sao hả?
- Tao từng hỏi nó, rằng nó trả lời là đang thích một người bạn. - Huân trầm ngâm nói, hai đứa, cái ghế đá, và khoảng im lặng vốn luôn tồn tại ở sân sau trường.
- Chắc là Cường thì phải. - Tôi nói về mối tình đầu của Quỳnh.
- Không, chia tay lâu rồi, tao hỏi là K à? Nó bảo không.

Tôi hơi khựng lại, có chút gì đó khó tin trong lời nói của Huân, nhưng mà, tôi lại muốn tin nó. Chẳng phải nó đang phá hoại tôi sao, nhưng tôi vẫn tin nó, tôi không hiểu mình đang muốn tiếp tục nghe cái điều gì.

- À à... -Cổ họng tôi nghẹn lại, tôi chẳng có thể nói được gì nữa. Nó thì quay sang bên tôi, và cười cười.
- Không phải vì tao ghét mày đâu, chỉ là nhìn mày như vậy, tao không ngờ thôi.
- Ừm.
- Muốn nghe nữa không? - Nó nhìn thẳng về cái khoảng lá khô đang quận lại phía trước mặt.
- Nói đi.
- Mày có biết khi yêu Cường, nó nói thích tao không? Má ơi, tao không muốn nói xấu nó đâu.
- Ừ. - Tôi cười nhạt, có phải nó từng bị Quỳnh từ chối rồi mà, sao có thể?
- Hình như có vài ba thằng như thế rồi, con gái đéo tin được đâu. - Nó nói rất thật, và kể cả nói dối, tôi vẫn muốn nghe hết câu chuyện đó, thật sự, còn gì ngoài những cú sốc từ tốn sau câu chuyện đó chứ?
- Giống Hương quá nhỉ? - Tôi cười nhạt, chẳng thể nhạt hơn được nữa.
- Ừm, chuyện của mày với Hương, chúng mày dấu như thế, nhưng tao cũng ngờ ngợ chúng mày yêu nhau rồi, cơ mà nó lại...
- Mày kể tiếp chuyện kia đi.
- Ừm, anh em nói chuyện, mày đừng kể gì với nó. Tao, không biết mất bao nhiêu thứ vì nó, y hệt, ngày xưa bọn bạn thân còn cầu xin tao đừng yêu nó, cơ mà tao vẫn theo. - Mắt nó buồn thật sự, đằng sau sự thật là sao đây, tôi đang bị phân vân trong muôn ngàn câu hỏi, rằng đâu là hình ảnh thật sự của người tôi yêu, là hình ảnh trước mặt, hay là hình ảnh mà thằng Huân đang ám chỉ. Không... Cái niềm tin tôi một lần vỡ rồi, chắc chắn nó sẽ chọn đúng mà, cái giáp yếu mềm của nó đâu dũng cảm đến thử với cái thứ nguy hiểm như thế chứ?
- Quen nó từ hồi lớp 9, mà tao không hiểu nó nghĩ gì? trong trường này nhiều thằng từng thích nó, người nó thích là mày, nhưng tao không cá là được quá 1 tháng 15 ngày, tao đã từng như thế mà.
- Tao nhớ là mày bị nó...

Đề xuất Tiên Hiệp: Lạn Kha Kỳ Duyên (Dịch)
BÌNH LUẬN