Sáng, Trời có nắng, Sunshine đây rồi, nắng ngày đông nó ấm áp như vậy mà. Tôi vươn người dậy và hít một hơi thật thoải mái, tôi đã chợp mắt được vài tiếng, vậy mà tôi cứ cố gắng bắt mình phải thức tới sáng, buồn cười thật.
Xuống dưới nhà nấu bát mỳ ăn, đã thật, tối qua tôi đã không ăn gì rồi. Tự nhiên lại thoáng buồn khi nhớ đến Quỳnh, điện thoại tôi vẫn tắt, tôi không muốn mở nó lên, và tôi chọn cách ném nó vào tủ quần áo và khóa lại, tôi sẽ không dùng điện thoại nữa... !
Ăn xong, tôi muốn có cái vẻ ảm đạm của mình, khóa cổng cửa, rồi bước bộ thật chậm quanh hồ gần nhà, cứ mặc sức hít thở cái không khí trước mặt...
Lành lạnh trên đôi tay, vẫn còn nhớ cái găng tay tôi đưa cô ấy, buốt và run lên từng đợt khi gió thổi vào khe áo, lại nhớ cái khăn len mà cô ấy đang giữ... nhưng, hình như không phải là điều tôi nhớ đến cô ấy trong cái thời tiết lạnh lùng này, tôi nợ cô ấy, không, tôi là đứa đánh cắp tâm trí của cô ấy mà... tôi đã phạm pháp, tôi phải bồi thường cho chủ nhân của nó, tôi phải trả lại tâm trí cho người đã bị tôi đánh mất nó.
"- Không đúng à, đồ ăn cắp. - Cô nàng lừ mắt nhìn tôi.
- Ăn cắp cái gì?
- Tâm trí tớ! - Giờ lại cười.
- Ừ... "
Thật sự tạm bợ thật, tôi sống trong cái cuộc sống tạm bợ như vậy, tôi thật sự, không biết chắc mình cần gì... Tôi sợ điều Huân nói xảy ra, vậy nên tôi đang tránh mặt cô ấy, nhưng mà, nếu tôi cứ tránh mặt như vậy, điều tôi đang lo lắng, chắc chắn sẽ tồn tại. Tôi sợ đối mặt quá rồi...
Phố xá như mọi ngày, cái quốc lộ dẫn ra cuộc đời, có hàng trăm những va chạm. Mùa đông trời vẫn lạnh, nhưng có hàng trăm cách đóng băng tâm hồn con người ta. Nắng đông thật hiếm hoi mới xuất hiện, nhưng sunshine mà cô ấy gọi, tôi chưa từng chắc chắn nó chỉ dừng lại ở một mình tôi...
Đứng nhìn mặt hồ không gợn sóng, hai tay đặt nhẹ trong túi áo, đôi mắt tôi trĩu nặng tâm sự. Và, có nhiều thứ xung quanh, tôi đang phó mặc và không bận tâm đến thật.
- K... !
Giọng nói ấy, cái bàn tay nhỏ nhắn gõ nhẹ lên vai tôi, chẳng có nổi một nụ cười khi quay mặt lại, Quỳnh thẫn thờ nhìn tôi...
- Cậu đến tìm tớ?
- Hôm qua cậu sao vậy?
- Không sao cả. - Tôi lại lảng tránh ánh nhìn ấy, sao nhỉ? còn 4 ngày nữa thôi, liệu cô ấy sẽ đối xử với tôi như thế nào?
- Cậu ...
- Tớ muốn một mình.
- .....
Thế là cô nàng đứng cạnh tôi và im lặng, một vài áp lực trong tâm trí, làm vỡ nát hàng vạn dây thần kinh khiến tôi chẳng muốn phải dấu diếm gì nữa, tôi như muốn hét lên, giận dữ, cũng muốn bình thản, lạnh nhạt với cô ấy, nhưng mà, dây thần kinh ấy, nó chẳng nối với trái tim tôi, mà tôi là ai chứ, cứ mãi sống theo cảm xúc mà.
- Tớ là cái bóng thay thế Mối tình đầu của cậu à?
- Cậu nói gì thế? - Cô nàng tròn xoe mắt ngạc nhiên.
- Tớ luôn thấy giữa chúng ta có một thứ gì đó phân vân vô hình... Tớ không dám chắc rồi một ngày, cậu có tự nhiên rời xa tớ, và gạt đi những lời cậu từng nói...
- Tớ ...
- Là vì tớ không chủ động, nên tớ nghĩ như vậy đấy, tớ nghĩ, chúng ta cứ đơn giản sẽ đi được xa hơn, cơ mà, là đi xa hơn trong mối quan hệ này, hay là đi xa nhau hơn mới đúng.
- Tớ cũng không chắc chắn, vì tình cảm tớ lạ lắm, tớ cũng sợ rồi tớ thay đổi, tớ sẽ khiến cậu buồn rất nhiều, cậu lại hay buồn nữa...