Những vòng tròn trùng lặp, chuỗi những tháng ngày ám ảnh tôi lại tiếp diễn, tôi đang sợ mùa đông hơn hết thảy mọi thứ. Cái chết cảm tưởng hiện thời nó thực sự đơn giản...
Bước chân, từng nhịp một rời khỏi cô ấy, băng qua con đường trượt dài dẫn ra quốc lộ đời tôi, những va chạm, những dòng xe, những con người, vẫn hối hả đi ngang qua tôi, điểm đến và đi, chẳng cần có một người đồng hành nào cả...
Cố kiềm nước mắt, nhưng mà, tự nhiên yếu đuối đến cái mức bật khóc ngon lành như đứa trẻ, cố gắng làm cái đứa mạnh mẽ quá lâu rồi, trước mắt người khác lạnh lùng là vậy, mà giờ, tôi đang tự mình làm tan chảy tảng băng nơi khóe mắt giữa hàng trăm ánh nhìn giữa phố xá đông người...
Tôi bước thật chậm về ngôi nhà vắng lạnh, tẻ nhạt trước mặt... Tôi bước thật chậm lại lần nữa, bỏ mặc cô ấy phía sau...
"Là nước mắt... là nước mắt, rơi ra từ biển nho nhỏ.
Một mình... một mình, bị nhốt trong mùa đông.
Những cơn gió vẫn tiếp tục tỏa lạnh, như ngày hôm đó."
Nằm ngả mình xuống giường, ngày nghỉ tết dương lịch đầu tiên trong ảm đạm, thôi bận tâm xem cô ấy còn muốn níu giữ gì mình không, cũng không muốn biết, mình có đáng để cô ấy phí hoài nước mắt, cũng không mong muốn, cái dáng vẻ bé nhỏ ấy, vẫn còn ngồi lại chiếc ghế đá đáng sợ đó...
Gió vẫn thoảng qua, cái không khí lạnh lẽo từ bên ngoài, ngang qua cánh cửa sổ, trôi dạt vào phòng tôi, cái lạnh ấy hệt như ngày hôm đó, vẫn là cái cảm xúc tự mình kết thúc một mớ tình cảm lằng nhằng, không rõ ràng, và tràn đầy sự thất vọng...
Thật kinh tởm với cả bản thân tôi, khi mà, tôi lại một lần nữa yêu con người như vậy, đổi lỗi cho ai được chứ?
"Tôi đã cố gắng lừa dối, nhưng trái tim tôi biết điều đó, để trở nên mạnh mẽ.
Tôi cố gắng bước đến..."
Kéo cánh cửa sổ lại, đóng kín mọi thứ, che đậy mọi thứ, căn phòng tôi ngập tràn trong bóng tối, tôi lấy chăn chùm kín thể xác mình, co vào như một con ốc chậm chạp và sợ hãi. Mở lòng ra rồi, một người quan trọng bước đi, tôi đã cho người khác có cơ hội yêu mình, nhưng mà, mọi thứ chỉ làm tôi càng muốn một mình, tự gồng bước trên quãng thời gian còn lại mà thôi, chẳng ai đáng để tin nữa...
Tôi đang cảm thấy ra sao vậy?
"Chiếc đồng hồ đã ngừng, vẫn còn đang giữ trong lòng.
Bị đẩy vào đám đông, trong lúc này tôi nhớ đến nụ cười giả tạo của em"
Chiếc báo thức bên cạnh tôi, từng nhịp một vẫn tích tắc đều đặn, nó làm vết cắt lớn dần trong lòng tôi tổn thương kỳ lạ, thời gian như đang dừng lại, mọi thứ trôi tuột về quá khứ, lại những kỷ niệm rất ít ỏi về Cô ấy lại hiện lên...
Lâu rồi, ngoài em ra, tôi mới thể hiện sự ấm áp vốn có của mình với người khác, lâu rồi, tôi mới dám bước vào đám đông nào đó, mà không còn sợ hãi cái vẻ ồn ào náo nhiệt của nó nữa... lâu rồi... tôi mới lại thấy một nụ cười gượng gạo trên đôi môi cô ấy, nó thật giống như lúc em còn bên tôi...
"Tại sao lại lo lắng, hỡi người gõ cửa trái tim tôi
Vì sao... vì sao, chúng ta có cùng ánh mắt phải không?"
Là của để dành của nhau, dù thế nào đi nữa vẫn sẽ thuộc về nhau, phải rồi? đã bao giờ cậu nói thích tôi đâu, cảm nắng nhất thời, vào cái mùa đông này, ánh nắng nó hiếm hoi lắm chứ.
Tôi chập chững, dần chủ động mở cửa tâm hồn mình để cậu bước vào, tôi cũng định phá toang cánh cửa lòng cậu, để chúng ta đơn giản bước vào cuộc sống mơ mộng của nhau. Vậy mà...
Mối tình đầu, chúng ta đều tổn thương vì nó, còn yêu Hắn nhiều như vậy, sao cậu lại chia tay khi hai người còn tình cảm, rồi tìm những gã con trai khác yêu giả tạo để trả thù cơ chứ? Tại sao? cứ phải lo lắng, tôi không đủ tốt để khiến cậu thay đổi sao, tôi vẫn như những thằng con trai khác, ngờ nghệch với cậu, chúng ta sẽ có một tình yêu hoàn hảo phải không?
Đề xuất Voz: MÙA HOA NỞ NĂM ẤY