Logo
Trang chủ
Chương 24

Chương 24

Đọc to

Năm 2010, tôi chuyển về làm bảo vệ ở cảng Trường Thọ (Phước Long ICD3), trực ở cổng văn phòng. Thời điểm đó, cảng mới đi vào hoạt động nên tầm 11 giờ đêm là hoàn toàn không có người, thỉnh thoảng mới có người qua lại chỗ tôi trực. Nơi đây trước là trường học cao đẳng giao thông hay gì đó, tôi không nhớ rõ. Có một tòa văn phòng lớn, đêm đến chỉ có một nhân viên thu ngân ở trong thu tiền đêm. Tôi trực ở cái phòng ngoài cổng, dãy phòng học phía sau một bên được xây thành nhà dành cho hải quan, một bên đổ nát nham nhở thì bỏ không. Phía cuối dãy nhà đổ nát là hai cái toilet rộng khủng khiếp, một cho nam và một cho nữ, mỗi toilet có sáu phòng có bồn cầu. Đối diện là bức tường có một tấm gương to, ngang khoảng 1m, dài khoảng 3m, điều lạ là nó được quét vôi trắng phủ kín, không hiểu vì sao. Điều hãi nhất là muốn đi toilet thì phải đi qua dãy nhà đổ nát, có những hành lang tối mò sâu hút.

Hôm đầu tiên trực đêm một mình, tôi đi tuần qua khu đó, rồi vào toilet, trong sáu cái thì chỉ có hai cái trong cùng là mở cửa. Tôi vào ngồi được một lúc thì nghe thấy bên cạnh loạt soạt, rồi có tiếng xả nước, tôi nghĩ chắc đứa trong văn phòng đi toilet. Rồi tôi chột dạ, vì không hề nghe thấy tiếng cửa mở, tiếng người bước đi. Tôi nhớ ra, đứa thu ngân là con gái, lẽ nào nó lại qua toilet nam. Không đủ can đảm ngồi tiếp, tôi đứng dậy, quyết định mở cửa bên cạnh, đang mặc quần thì tôi nghe tiếng xả nước tiếp, tôi nhào qua vặn tay nắm, đúng là vừa xả, nước vẫn đang chảy nhưng không hề có ai bên đó. Tôi nghĩ nước tự chảy nhưng không, tôi giật nước thì thấy nó vẫn bình thường, chảy rồi ngưng. Tôi quay ra thì cái cánh cửa ấy sập mạnh cái rầm, tôi bỏ chạy thục mạng luôn.

Chạy ra chỗ sáng đứng thở, rồi vào văn phòng hỏi con nhỏ thu ngân. Nó bảo ở văn phòng có toilet bên cạnh, việc gì mà phải ra đó xa thế. Rồi nó nói là ở đó ghê lắm, tối đến không ai dám đi toilet ở đó, người ta phải sơn trắng tấm gương lại...

Khuya tầm 2 giờ, tôi mắc võng trong phòng bảo vệ ngủ, tôi tắt đèn trong. Vừa mắc xong, tắt đèn thì con nhỏ thu ngân nó gọi vào xem dùm nó cái máy tính. Lúc sau tôi ra, ánh đèn bên ngoài hắt vào phòng bảo vệ làm tôi thấy rõ một người đang nằm ở trên võng, cái chân dài thườn buông xuống đất đẩy cho cái võng đu đưa. Tôi lại gần, soi đèn pin vào thì thấy cái võng đung đưa thôi, chả có ai. Toát mồ hôi, tôi bật đèn sáng trưng, mở đài to hết cỡ để bớt sợ. Tôi tháo võng cất đi, xếp mấy cái ghế lại ngả người ra. Được tầm nửa tiếng thì bị bóng đè, tôi mở được mỗi mắt nhìn ra cửa sổ, thấy một người đàn ông cao to, mặc vest đi từ trên mái nhà đổ nát xuống, tới cửa sổ phòng tôi thì biến mất. Lúc đó cái chân tôi giật như bị ai nắm kéo đi, tôi té khỏi ghế, hết bóng đè và cũng không dám ngủ nữa.
 

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Con Đường Thành Thần
BÌNH LUẬN