Logo
Trang chủ
Chương 3: HOA XUYẾN CHI

Chương 3: HOA XUYẾN CHI

Đọc to

Mới hát được khúc đầu bài "Yêu thầm" thì tôi giật bắn mình khi nghe tiếng Trâm Anh thều thào:

 

- Vinh hát hay quá!

 

Tôi quay lại, hóa ra Trâm Anh đã dậy từ bao giờ, và đang ngồi chiễm chệ ngắm nhìn tôi đàn hát.

 

- Hay thật chứ? – Tôi hỏi mà trong lòng mừng như làng mở hội.

 

- Thật, lại còn rất tâm trạng nữa.

 

Trời hỡi, từ thuở tôi học đàn đến giờ, đây mới là lần đầu tiên có người ngồi nghe trọn tôi hát, rồi khen tôi nức nở vậy. Tôi nở mũi như bánh bao hấp nước sôi, miệng toe toét cười mãn nguyện. Rồi lại khiến tôi thêm lâng lâng trên mây, Trâm Anh thỏ thẻ:

 

- Vinh đàn tiếp vài bài nữa nghe, Anh thích nghe!

 

Tất nhiên tôi không từ chối. Trâm Anh thích nghe tiếp chứng tỏ những lời khen của nó lúc nãy là thật lòng. Nghĩ vậy nên tôi tuôn ra một tràng lê thê, nào là "Mùa hè đã qua", "Phượng hồng", "Sao em nỡ vội lấy chồng", "Forever", toàn bài thất tình. Nhưng Trâm Anh không mở miệng chê chán ngày xưa. Thậm chí nó còn mấp máy môi hát theo tôi những đoạn mà nó thuộc. Đôi mắt nó như đang nhìn về nơi xa lắm, mang theo những suy tư của một kẻ thất tình thực sự. Tôi quá hiểu cái tâm trạng đó, bởi tôi cũng đã từng như vậy.

 

Bất giác, một dòng lệ dài chảy trên má Trâm Anh. Nó vẫn ngồi yên, không che giấu nhưng cũng chẳng buồn lau đi nữa. Tâm hồn nó chắc giờ đang ở đâu đó trên không trung, hay đang đi theo bóng hình người nó thương nhớ gì đó. Thấy vậy, tôi ngừng đàn ngay lập tức. Tôi sợ đàn hát thêm chắc lại gieo vào lòng nó nỗi sầu. Tôi sợ nó lại nghĩ quẩn. Tôi sợ một điều gì đó mơ hồ mà tôi chưa định nghĩa được. Nghe tiếng đàn bị dừng đột ngột, Trâm Anh choàng tỉnh, lau vội dòng lệ trên má. Giờ trông nó khá ngại ngùng vì bị tôi phát hiện được tâm trạng của mình.

 

- Anh...Anh xin lỗi. Tại…tại…

 

- Không sao. Tôi hiểu mà. Tôi cũng hay buồn khi đàn mấy bài này lắm.

 

- Ừ, bài hát buồn quá mà.

 

- Mà Trâm Anh này, có phải Anh buồn vì thằng Khánh không? – Tôi quyết định hỏi thẳng cho ra nhẽ mọi chuyện.

 

Có lẽ câu hỏi tôi đến quá thẳng thắn và bất ngờ. Nó làm Trâm Anh im bặt đi không nói gì. Sự im lặng đáng sợ đó có nghĩa là nó công nhận những điều tôi đang suy nghĩ là đúng. Thực ra mọi chuyện đã khá rõ ràng từ trước, các bạn đọc cũng có thể dễ dàng đoán ra nguyên nhân Trâm Anh suy sụp. Nhưng tôi hỏi vậy là bởi tôi muốn xác nhận những suy đoán đó là chính xác. Và giờ tôi đã có câu trả lời của riêng mình. Trâm Anh không biết đang nghĩ gì nhưng có vẻ rất day dứt. Nó cắn môi thật chặt, rồi cuối cùng cũng buột ra được mấy tiếng:

 

- Anh Khánh…

 

Nó chỉ nói đến đó rồi dừng lại, mắt đỏ hoe. Dường như nếu nói tiếp thêm một từ nữa chắc nó sẽ òa lên khóc. Đến nước này mà còn một anh Khánh, hai anh ấy, tôi đến phát khùng với nó. Yêu phải thằng Sở Khanh, bị nó lừa tình, rồi chiếm đoạt thân thể này khác, xong chán chê nó bỏ rơi không một lời thương tiếc, vậy mà nó cứ ngọt xớt kêu thằng mất dạy đó là "anh". Nếu là tôi, chắc ít nhất tôi đã cho thằng đó một cái tát thẳng vào mặt.

 

Nghĩ trong bụng như vậy nhưng ngoài thì tôi vẫn cố an ủi nó:

 

- Thôi chuyện đã qua thì nên cho qua đi, chuyện không hay thì đừng có nhớ nữa mà mệt đầu! Cũng phải giữ gìn sức khỏe nữa chứ!

 

Trời, tôi đọc đâu ra mà tuôn một tràng an ủi Trâm Anh như thể nhà tâm lý học vậy! Đến tôi còn bất ngờ nữa là. Trâm Anh không đáp, nhưng khẽ gật đầu. Tôi định nói tiếp vài câu triết lí nữa thì cái bụng vô duyên của tôi chợt réo lên òng ọc. Lúc này tôi mới nhớ ra là sắp đến giờ ăn trưa, và cái bụng rỗng tuếch của tôi đã tiêu hóa hết mì ăn liền. Nó đang biểu tình đòi ăn thêm cái gì đó. Trâm Anh đang buồn cũng phải bật cười khi nhìn thấy khuôn mặt méo xẹo của tôi. Nó đứng dậy, hay tay vẫy vẫy trước mặt tôi:

 

- Thôi mình ra căn tin đi ăn cơm đi. Anh khao trả công Vinh đàn hát từ nãy giờ.

 

- Ừ, nhưng mà tôi không đi được đâu, lỡ bọn ăn trộm nó vào khoắng hết đồ thì chết. – Tôi mếu máo một cách khổ sở.

 

- Ủa, thế không khóa được hả? Khóa phòng lại.

 

- Cái khóa bị nó bẻ gãy rồi còn đâu. Chưa kịp đi mua cái khóa khác.

 

- Vậy Anh đi mua cơm hộp mang về phòng Vinh rồi hai đứa cùng ăn nhé

 

- Ôi thế thì tốt quá. Nhưng Anh để tôi đi mua cho, ai lại bắt con gái đội mưa đi mua cơm giùm vậy ngại lắm.

 

- Ừm, nhưng Anh khao nên Anh sẽ trả tiền nhé. Đây, năm mươi ngàn nhé! – Trâm Anh cười tít cả hai mắt lại, trông dễ thương không chịu nổi các bạn ạ.

 

Rồi sực nhớ ra điều gì, Trâm Anh lấy tay vỗ lên vai tôi một cái nhè nhẹ:

 

- À quên, chiều Vinh có bận không? Hay là đi sang nhà bà con với Trâm Anh một chút?

 

- Bà con Trâm Anh ở đâu? Gần đây không? – Tôi hào hứng hỏi lại mà trong đầu quên béng cái nhiệm vụ phải gác phòng của mình.

 

- Gần, cách đây tầm ba km thôi, nhưng Anh sợ đi một mình. Có Vinh đi cùng Anh thấy an tâm hơn.

 

- Gì mà quan trọng hóa vậy? Vinh không biết võ vẽ gì đâu đấy, không làm vệ sĩ được đâu.

 

- Không…Hì hì...Chỉ là Anh muốn có người đi cùng cho vui thôi. Vinh đồng ý đi với Anh nhé?

 

Đôi mắt Trâm Anh mở to, tròn xoe có khả năng thuyết phục người ta thật đáng sợ. Tôi gật đầu mà cứ như đang bị nó thôi miên vậy. Tất nhiên là nó vui mừng hớn hở ra mặt.

 

Đến buổi chiều thì cơn mưa đã ngớt. Và một điều may mắn nữa cũng đến kịp thời: Thằng Thành bỗng nhên dẫn xác về lại phòng. Nó bảo lên sớm kẻo ở nhà trọ một mình buồn bã. Quên nói với các bạn là thằng Thành này ở trong nhà và cũng coi như là coi nhả giúp cho một ông anh họ đang sống tận bên Đông Âu. Cả nhà anh nó giờ chuyển sang bên đó làm ăn, nên chả có ai ở lại coi ngôi nhà cũ nữa. Thằng Thành vừa đậu Đại học xong thì ngay lập tức được ông anh dắt vào tận nhà, giao cho nó chùm chìa khóa ngôi nhà hai tầng to đùng của mình. Vừa được ông anh chu cấp tiền học hàng tháng, vừa có nhà ở khỏi tốn tiền thuê, vậy mà nó còn la chán lên chán xuống. Đúng là như ông bà thường bảo "được voi đòi Hai Bà Trưng" vậy.

 

Giao nhiệm vụ giữ phòng cho thằng Thành xong là tôi và Trâm Anh tót lên xe dông thẳng ra ngoài đường. Tôi chở, Trâm Anh ngồi ở phía sau buôn chuyện. Chúng tôi vừa đạp vừa nói hết chuyện này đến chuyện khác. Chủ yếu cũng là hỏi han về tình hình nhà trọ, quê quán, sở thích của nhau thôi. Thỉnh thoảng cũng có đôi thằng con trai đi ngược chiều có liếc qua nhìn tôi với ánh mắt ghen tỵ xen lẫn bực bội. Cũng phải thôi, ngồi sau lưng tôi là một đóa hoa xinh đẹp như vậy cơ mà. Dù rằng đóa hoa đó không phải của tôi. Đúng vậy! Đạp được một quãng đường khá xa thì trời bỗng nhiên lại đổ mưa tầm tã trở lại. Tôi lật đật tấp xe vào lề để Trâm Anh lấy cái áo mưa dơi ra trùm. Tôi ngồi trước nên tất nhiên được ưu tiên mặc áo mưa. Còn cô ngồi thu mình vào phía sau lưng tôi, trùm lên đầu cái tà áo mưa phía sau lên để khỏi bị ướt. Mưa đổ khá to nên trong chốc lát mặt đường đã ngập sũng nước. Cả hai chúng tôi đều bị mưa thấm vào làm ướt hết cả áo. Trâm Anh vội vàng lên tiếng bảo tôi quay về trường, không đi nhà bà con của cô nữa. Mà trong tình hình mưa thế này thì tôi cũng chẳng còn tâm trạng mà đi chơi nhà người khác. Vậy là chúng tôi lại quay xe trở về trường.

 

Kể từ đó, chúng tôi có một thói quen khá giản dị: Đạp xe đi dạo. Cứ hễ buổi chiều nào học xong trên lớp, lúc về phòng thì chúng tôi lại xách xe đi một vòng mấy con đường quanh trường. Có lúc đi về muộn quá không được ăn cơm, cả hai lại kéo nhau ra căn tin mua cơm hộp. Có Trâm Anh, tôi chăm chỉ tập đàn hơn, vì ngày nào nó cũng sang phòng tôi nghe tôi tru miệng gào rú. Giọng ca của tôi vì vậy có lẽ cũng nghe mượt hơn. Các ngón đàn thì thanh thoát hơn. Những bài tôi hát không còn toàn một màu thất tình ủ rũ nữa, đã có những bài tươi tắn hơn, yêu đời hơn. "Cô bé mùa đông", "Nếu em hiểu", "Bức thư tình đầu tiên", và đặc biệt là "Nụ cười trong mắt em". Bài này có vẻ Trâm Anh kết hơn cả, lần nào qua phòng, nó cũng bắt tôi phải hát bài này trước tiên. Khi đêm xuống, hình bóng Trâm Anh in cả vào những trang nhật ký của tôi. Nụ cười trong mắt Trâm Anh cũng được tôi ghi vào những trang giấy. Rồi có đôi lúc tôi lại tự bật cười mỗi khi nhớ về từng hành động của Trâm Anh.

 

Tôi đang sống như người ta thường nói là "tự tưởng tượng, tự tương tư" vậy. Chắc là tôi đang yêu chăng? Hay đó cũng chỉ là một thứ tình cảm nào đó không thể miêu tả được bằng lời? Hay chỉ là một thứ tình cảm bị ngộ nhận? Hàng đêm tôi vẫn tự hỏi mình như vậy, rồi lại đốt thuốc, nhả khói, rồi tự trả lời "Hồi sau sẽ rõ".

 

Loáng một cái, kỳ học quốc phòng của chúng tôi đã kết thúc trong êm đẹp. Thực ra cũng không tốt với tôi lắm. Tôi bắn chỉ được có mười lăm điểm, vừa đủ qua. Nhưng cũng chẳng quan trọng gì, vì điểm chác ở môn này không tính vào thành tích học tập ở trường Sư Phạm. Chúng tôi rời trường Quân sự để trở về thành phố, tiếp tục công cuộc kiếm bằng đại học của mình. Đêm diễn văn nghệ bế mạc khóa học quân sự, như thường lệ nhóm thằng Khánh lại lên hát mở màn, lại được bọn con gái reo hò, khóc lóc ỉ ôi như fan cuồng. Mỗi thằng được tặng hoa muốn xệ cả tay. Lúc thằng Khánh biểu diễn, tôi có nhìn xuống khán giả thì không có Trâm Anh ở đó. Chắc lại tủi hờn, khóc lóc gì đó như lần trước cũng nên.

 

Lòng tôi cảm thấy buồn rười rượi. Chẳng lẽ đến giờ mà Trâm Anh vẫn không quên được thằng Khánh? Chẳng lẽ trong trái tim của Trâm Anh vết sẹo mang tên thằng Sở Khanh ấy quá lớn nên không thể liền lại được. Dù vậy tôi vẫn cố giữ trấn tĩnh để lên biểu diễn cho xong chuyện. Đến lượt tôi lên hát thay cho tiểu đội Nam khoa Sử, tôi quyết định hát bài "Nụ cười trong mắt em".

 

Bài này mới và lạ nên cả hội trường xôn xao hỏi nhau:

 

- Bài gì? Bài gì lạ nhỉ?

 

Tôi nhắm mắt lại, thả hồn mình vào những phím đàn. Và tôi hát, mỗi câu mỗi chữ tôi cất lên thì trong đầu tôi lại hiện về hình ảnh của Trâm Anh. Nụ cười đó, ánh mắt đó, cứ hiện ra làm cảm xúc tôi thêm dâng trào. Chao ôi, chắc tôi yêu Trâm Anh thật rồi các bạn ạ! Đó chắc chắn là tình yêu mà tôi dành cho Trâm Anh chứ không còn là mơ hồ nữa. Tôi ghen với thằng Khánh, nó hát hay thì tôi cũng phải hát hay hơn. Nó biết đàn thì tôi còn chơi ghi ta điêu luyện hơn. Vậy mà nó đã ở trong tim Trâm Anh chứ không phải tôi. Tôi chỉ là một thằng đến sau thôi ư?

 

Kết thúc bài hát, tôi ngừng lại rồi mở mắt ra nhìn cả khán phòng. Có lẽ tôi dừng đột ngột nên mọi người vẫn còn đang say sưa thì phải. Mất một lúc mới có vài tiếng vỗ tay lác đác. Rồi cả khán phòng cùng vỗ tay rầm rầm. Có tiếng huýt sáo, có tiếng ai đó khen tôi hát hay, có tiếng ai đó xì xào hỏi tên tôi, học lớp nào. Và rồi đập vào mắt tôi là Trâm Anh. Trên tay là một bó hoa xuyến chi nhỏ, không biết được hái tự lúc nào. Trâm Anh chạy nhanh lên sân khấu rồi đưa bó hoa đó cho tôi. Ánh mắt Trâm Anh tràn ngập niềm vui, và hình như không có một giọt nước mắt nào cả:

 

- Tặng Vinh này. Vinh hát hay lắm biết không?

 

Giọng Trâm Anh nói rất nhẹ nhưng tai tôi thì vẫn nghe trọn vẹn từng từ một. Rồi Trâm Anh bẽn lẽn chạy xuống, ngồi lẫn vào đám con gái lớp mình. Tôi quá bất ngờ với món quà này. Trái tim đập thình thịch như trống đánh, tay tôi run lên như người mắc bệnh Parkinson. Tôi ngắm nhìn bó hoa trên tay mình. Nó thật đẹp, thật tươi và thật cảm xúc. Kể từ bây giờ, tôi đá tên hoa phượng ra khỏi danh sách loài hoa ưa thích của mình, và chiễm chệ đặt tên loài hoa dân dã – hoa xuyến chi – vào vị trí đó.

 

Sau kỷ niệm đáng nhớ đó, chúng tôi dính với nhau như một đôi tình nhân thực sự. Trở về với kiếp sinh viên quen thuộc, dù học khác trường nhau nhưng tôi luôn cố gắng chạy qua xóm trọ Trâm Anh để cùng nhau đi học. Lúc đầu thì hai đứa ai đi xe người nấy. Chúng tôi đạp xe bên nhau rồi kể cho nhau nghe những chuyện lặp đi lặp lại không thấy chán. Mấy thằng bạn thân của tôi trên lớp giờ đây bị bỏ rơi hoàn toàn. Không còn thấy mặt tôi trong các cuộc nhậu nhẹt tơi bời, hay các buổi cúp tiết đi uống café nữa. Đến thằng Sơn cũng nhăn mặt mỗi khi gặp tôi:

 

- Gặp mày giờ khó hơn gặp Tổng thống nữa! Mày bu theo con bé bên Ngoại Ngữ ấy không thấy chán à!

 

- Ô hay, thế không phải mày cũng đang bu theo con Hương đấy thôi!

 

- Tao khác, chuyện của tao đơn phương. Mà trông mặt mày hơn hớn thế, tao thấy ngứa mắt lắm. Biến đi chỗ khác đi!

 

Tôi nhe răng cười hớn hở rồi cúp mặt đi vào lớp học.

 

Thời đó, điện thoại di động vẫn chưa nhan nhản như bây giờ. Phải là con nhà giàu mới có một cái di động đàng hoàng, còn nếu ai chắt bóp lắm thì có thể tậu được một cái "cục sắt" Nokia về xài. Cả hai chúng tôi đều không có di động nên mỗi lần có việc gì tôi thường đạp thẳng tới nhà Trâm Anh trao đổi. Lâu dần thành thói quen, hễ rãnh là tôi lại vác cái mặt lên phòng trọ đó. Khu trọ đó cũng khá nhỏ, chỉ được bốn phòng, toàn cho nữ thuê. Sau một thời gian thì tất cả thành viên trong khu trọ đều biết mặt tôi cả. Nhưng không phải chỉ có mình tôi hay xuất hiện ở đó. Thỉnh thoảng lại có đôi ba thằng lại tới phòng Trâm Anh. Mỗi thằng một bó hoa tươi mang theo để tặng cho người đẹp. Trâm Anh dù sao cũng là một đóa hoa xinh, lại ở bên trường Ngoại Ngữ nữa nên rất được mấy anh chàng chú ý. Cũng có khi có thằng tới rủ cô đi dạo, nhưng thường bị từ chối khéo léo. Thêm nữa, cái mặt của tôi xuất hiện với tần suất dày đặc cũng khiến cho bọn si tình đó thêm ngao ngán. Chúng cứ lui dần, lui dần cho tới khi vắng biệt hẳn, không tới nữa.

 

Nhưng hết thằng này biến đi lại có thằng mới xuất hiện. Căn phòng Trâm Anh lại tràn ngập hoa tươi và quà cáp đủ kiểu. Điều đó làm tôi khá khó chịu, sau đó là cảm giác ngượng ngùng. Từ khi quen Trâm Anh tới giờ, chưa khi nào tôi tặng Trâm Anh cái gì cả. Một bông hoa thôi cũng chẳng có.

 

Thế là tôi bấm bụng mua một bó hoa thật to, hoa ly luôn cho nó máu rồi hăm hở vác tới nhà Trâm Anh. Vừa nghe tiếng Trâm Anh mở cửa, tôi liền đặt bó hoa ra trước mặt rồi nói dõng dạc:

 

- Tặng Trâm Anh này!

 

Tất nhiên là khỏi cần nói về sự ngạc nhiên đến tột cùng của Trâm Anh.

 

- Vinh tặng hoa cho Anh hả?

 

- Ừ, Anh thích hoa mà.

 

- Hoa đẹp lắm, nhưng lần sau Vinh đừng mua nữa.

 

- Sao thế? Ngại gì à? Hay là hoa xấu quá?

 

Trâm Anh nói một câu mà tôi mát lòng mát dạ hết cỡ.

 

- Anh chỉ cần Vinh tới hàng ngày chở Anh đi học đều là được rồi? Với Anh, đó là loài hoa đẹp nhất.

 

- Nhưng…

 

- Thôi không nói chuyện đó nữa. Vinh rãnh không, đi ăn chè Cung Đình với Anh đi!

 

Tất nhiên là nghe xong câu trước đó thì tâm hồn tôi đã đu theo mấy đám mây trên bầu trời tới tận nơi xa lắc xa lơ nào đó. Vậy nên dù cũng chẳng quan tâm tới địa điểm mà Anh nói tới, tôi cứ gật đầu tắp lự. Có khi bây giờ Trâm Anh rủ tôi đi buôn ma túy không khéo tôi ừ cũng nên.

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Thiên Khuynh Chi Hậu
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Msi Mainboard

Trả lời

2 tháng trước

Cảm ơn tác giả nhé truyện của bác hay quá ♥️

Ẩn danh

Nguoiyeudau [Chủ nhà]

2 tháng trước

Cảm ơn bạn

Ẩn danh

Mạnh Việt Nguyễn

Trả lời

3 tháng trước

Đúng là không thể quên được thật chỉ có động đến hay không thui. Có những ngày thấy thắt tim lại mong rằng hôm nay ngày mai và ngày sau sẽ nguôi ngoai. Cám ơn bác nhé chuyện hay quá ❤️

Ẩn danh

An quên mật khẩu

Trả lời

3 tháng trước

Truyện bạn thế nào thì mình nói thế đấy thôi. Có gì đâu mà bạn làm quá vậy. Bởi ngay từ đầu bạn đã định hình như vậy. Nên cũng là điều dễ hiểu

Ẩn danh

Nguoiyeudau [Chủ nhà]

3 tháng trước

Ok có thể hai ta hiểu lầm nhau, hoặc do mình nhạy cảm quá. Nhưng hy vọng bạn sẽ thích truyện này.

Ẩn danh

An quên mật khẩu

Trả lời

3 tháng trước

Cứ comment là bị chủ thớt xóa :)) Chủ thớt ăn bánh rồi cũng biết chùi mép nữa :))

Ẩn danh

Nguoiyeudau [Chủ nhà]

3 tháng trước

Nếu bạn comment lịch sự thì mình đã không xóa, trước khi trách người thì mong bạn hãy nhìn lại mình đã. Thân ái!

Ẩn danh

Nguoiyeudau [Chủ nhà]

3 tháng trước

Và nếu bạn còn comment kiểu như vậy tiếp thì mình sẽ xóa tiếp, đọc hay không đọc là quyền của bạn, và xóa hay không xóa là quyền của mình. Đừng ăn nói bất lịch sự và thiếu hiểu biết, vì không phải ai cũng ngang tuổi với bạn.

Ẩn danh

Tien Manh Ha

Trả lời

3 tháng trước

bác đổi tên truyện à

Ẩn danh

Nguoiyeudau [Chủ nhà]

3 tháng trước

Đúng rồi cụ à, tên cũ không thể hiện được cốt truyện nên mình đổi sang tên này cho hợp hơn

Ẩn danh

Nguyễn Anna

3 tháng trước

Xin tên truyện trước kia với ạ ?

Ẩn danh

Nguyễn Anna

3 tháng trước

Xin tên truyện trước kia với ạ ?

Ẩn danh

An quên mật khẩu

3 tháng trước

Mùa hoa nở năm ấy nha chị đẹp

Ẩn danh

Tien Manh Ha

3 tháng trước

"Mưa chuyển mùa" tên cũ đây nha bạn

Ẩn danh

alex phạm

Trả lời

4 tháng trước

anh bạn có thể đổi font chữ dc k :)

Ẩn danh

Nguoiyeudau [Chủ nhà]

4 tháng trước

Ok mình đổi rồi á bạn