Phần này tôi viết ra chỉ là để giải đáp cho những thắc mắc mà chắc hẳn các bạn sẽ đặt ra ngay khi tôi kết thúc câu chuyện ở chương kết. Không phải câu chuyện có kết thúc mở như các bạn nghĩ đâu ạ. Bản thân tôi không có năng khiếu văn chương và lại càng không muốn câu chuyện kéo quá dài lê thê qua nhiều chương, nên sẽ kể tóm tắt những gì mà tôi gọi trong tiêu đề của chương này: SỐ PHẬN ĐÃ AN BÀI.
- Về Hồng: Các bạn đã bao giờ nghe về “dân vạn chài phá Tam Giang” chưa? Nếu chưa thì từ bây giờ khi nghe ai đó nhắc tới cụm từ “phá Tam Giang” chắc hẳn các bạn sẽ nhớ đến ngay câu chuyện của tôi. Dân vạn chài ở vùng Phá Tam Giang - Huế là những người sống lênh đênh trên những con thuyền. Họ sinh ra, lớn lên, chết đi đều ở trên con thuyền. Họ sống gần như biệt lập với thế giới trên bờ, rất ít khi họ lên bờ để giao lưu với người khác. Dân vạn chài rất nghèo, đến mức không ai chịu lấy họ làm vợ, làm chồng. Chính vì vậy họ có một hủ tục: đó là bắt cóc một người con gái, phụ nữ nào đó trên bờ về lấy vợ. Nếu là bé gái nhỏ tuổi thì họ bắt về nuôi lớn, còn nếu là phụ nữ trưởng thành thì họ chọn bắt người trong độ tuổi còn sinh đẻ được. Hủ tục này hiện nay đã gần như bị xóa bỏ, nhưng không hẳn là đã chấm dứt. Và đúng như các bạn đang nghĩ, Hồng là nạn nhân của hủ tục đó.
Khi Hồng bị tôi và Mít kéo rơi xuống nước, do lực va chạm mạnh đã khiến Hồng bị choáng, không còn đủ tỉnh táo để tự bơi được. Cô bị dòng nước xiết đẩy đi xa ra khỏi tôi và Mít, gần như bị chìm hẳn.Một lão vạn chài già bằng ba của Hồng đã vớt cô lên kịp thời. Lúc Hồng còn chưa kịp tỉnh lại, lão đã trói Hồng lại bằng sợi xích lớn, rồi lão chèo thuyền ngược sông Thạch Hãn, qua đến sông Ô Lâu để về phá Tam Giang. Đó là lý do Hồng mất tích trong một khoảng thời gian dài, ai cũng nghĩ cô đã chết ở đâu đó dưới dòng sông Thạch Hãn kia.
Hồng đã bị lão làm nhục, cưỡng ép làm vợ trong suốt một năm trời. Con thuyền lúc nào cũng neo đậu giữa biển để Hồng không biết đâu là bờ, cũng như không thể liên lạc với bất kỳ người ngoài nào. Thật may là trong trận bão lớn năm 2013, không hiểu do đã tin tưởng Hồng hay do trời xui khiến mà lão lại cởi dây xích trói cho cô. Cơn bão ập tới đã bẻ nát con thuyền nhỏ bé, đồng thời nhấn chìm cả lão vạn chài mất tích. Hồng đã bơi thoát ra và may mắn được những người ngư dân khác vớt lên.
Ông trời đã cứu Hồng nhưng lại lấy đi của cô ấy người cha. Ba của Hồng cũng bị chính cơn bão đó cuốn đi khi ông đang đi câu mực trên biển. Khi Hồng tìm về được đến nhà thì mới biết chuyện đó. Cô nói đã đi tìm tôi, đã đến nhà tôi nhưng chỉ gặp được ba tôi. Còn tôi lúc đó thì đang làm tiếp thị ở Huế. Cô được biết tôi chuẩn bị lấy vợ. Nhưng Hồng đã không đến đám cưới của tôi, mà chỉ đến gặp tôi sau đó ba tháng.
- Em đã cố gắng sống để trở về chỉ vì muốn được gặp lại ba mẹ. Và gặp anh. Vậy mà …
Đó là câu nói mà Hồng đã làm tôi cảm thấy day dứt mãi cho đến tận bây giờ. Cuộc nói chuyện giữa chúng tôi chỉ diễn ra trong chưa đến một tiếng. Hồng chào tạm biệt, nói là phải về nhà với mẹ và hẹn gặp lại tôi sau. Nhưng lần này cô đã nói dối tôi. Cô đã đi xa khỏi mảnh đất Quảng Trị ngay tối hôm đó.
Đến hôm sau khi tôi chạy ra nhà Hồng thì được hàng xóm cho biết Hồng và mẹ đã chuyển đi vào sống cùng chị gái ở Tây Ninh. Còn một điều nữa không hiểu sao Hồng không nhắc tới cho tôi biết: Hồng đã có một đứa con gái hai tuổi.
Qua đến năm sau tức là năm 2015 tôi lại Nam tiến một lần nữa, lần này là đi tìm Hồng. Tôi đã tìm tới nhà chị gái của Hồng ở Tây Ninh. Nhưng hóa ra chị ấy đã ly dị chồng. Gia đình bên chồng chị ấy nói rằng ba mẹ con Hồng đã bỏ đi vào Kiên Giang hay Cà Mau. Và Hồng đã cưới một anh chàng người Khơ me. Không có địa chỉ cụ thể gì cả vì bên chồng chị không còn quan tâm và cũng không muốn biết thêm. Đó là những thông tin cuối cùng tôi nhận được về Hồng. Một lần nữa tôi lại mất dấu vết Hồng. Cuộc đời đã khiến cho chúng tôi chỉ được bên nhau trong thời gian ngắn ngủi rồi lại mãi xa nhau như hai đường thẳng song song vậy.
- Về Trâm Anh: Chắc các bạn cũng đoán ra được Trâm Anh là vợ và mẹ ba đứa con của tôi. Sau đám cưới, Trâm Anh đã xin chuyển về dạy một trường cấp hai ở gần nhà tôi. Cô ấy đã không còn là một cô gái yếu đuối, có phần mỏng manh như ngày xưa nữa. Giờ đây cô là người to tiếng nhất trong ngôi nhà của tôi đấy các bạn ạ. Đúng như câu thành ngữ nước ngoài mà tôi từng đọc được rằng “Muốn thay đổi người yêu của bạn, hãy cưới cô ấy.”
- Về Mít: Hóa ra Mít và bà nội chỉ ở Quận 7 được vài ngày, rồi lại chuyển sang thuê nhà trọ ở Quận 10. Chẳng trách tôi đã quần đi quẩn lại nát cả Quận 7 trong bốn tháng mà không tìm được cô ấy. Đúng là không có duyên phận. Mít ở đó khoảng một năm rồi cô trở về thăm nhà ở Quảng Trị lần cuối cùng. Theo lời kể của bác cô ấy thì trong năm đó, Mít cùng bà chuyển sang sống ở Đức với ba của mình. Thế là hết.
Gần đây thông qua một thằng bạn trong nhóm bay lắc ngày xưa của Mít, tôi đã có được Facebook của Mít. Giờ cô đã là chủ một shop quần áo ở Dresden, Đức. Cô cũng đã cưới chồng, một anh người Đức, và có một đứa con trai. Mít đã thay đổi ngoại hình khá nhiều, nhưng đôi mắt, khuôn mặt thì vẫn vậy. Tôi không dám kết bạn, thả tim hay bình luận gì vì sợ cô ấy sẽ nhận ra tôi. Số phận của chúng tôi đã an bài, không thể thay đổi bất cứ điều gì được nữa. Hãy để những kỷ niệm được nằm yên trong góc trái tim mỗi con người, và Mít có một cuộc sống yên bình như cô nên có.
Vậy là kết thúc câu chuyện của tôi rồi các bạn ạ. Từ một chàng mọt sách, chỉ biết ăn học, không có kinh nghiệm hay sự trải đời, đến một ông thầy gia sư gầy còm, và giờ là một anh nhân viên bình thường trong công ty. Một anh chàng không có gì đặc biệt, mà tôi tự nhận là rất kém và không hoàn hảo nhưng cuối cùng lại trải qua những sóng gió của tình yêu, cuộc đời. Sẽ có những bạn chê trách tôi thiếu bản lĩnh, hoặc không quyết tâm theo đuổi đến cùng. Có những trách móc rằng tôi đã gây ra lỗi lầm, và lại dửng dưng, chưa cố gắng đủ nhiều để chuộc lại lỗi lầm đó. Tôi không thể bao biện hay thanh minh gì vì những lời trách móc đó đều đúng cả. Tôi chỉ dám nói rằng vì đó là tuổi trẻ, là những sai lầm vấp phải của tôi. Có ai không vấp ngã, có ai không từng đứng dậy, có ai không từng làm đau người khác. Để giờ đây, khi ngồi viết những dòng này để chiêm nghiệm lại thì mới chợt nhận ra rằng "Ừ, thời đó mình cũng đã từng như vậy".
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Bí Ẩn: Mộ Hoàng Bì Tử - Ma Thổi Đèn
Msi Mainboard
Trả lời2 tháng trước
Cảm ơn tác giả nhé truyện của bác hay quá ♥️
Nguoiyeudau [Chủ nhà]
2 tháng trước
Cảm ơn bạn
Mạnh Việt Nguyễn
Trả lời3 tháng trước
Đúng là không thể quên được thật chỉ có động đến hay không thui. Có những ngày thấy thắt tim lại mong rằng hôm nay ngày mai và ngày sau sẽ nguôi ngoai. Cám ơn bác nhé chuyện hay quá ❤️
An quên mật khẩu
Trả lời3 tháng trước
Truyện bạn thế nào thì mình nói thế đấy thôi. Có gì đâu mà bạn làm quá vậy. Bởi ngay từ đầu bạn đã định hình như vậy. Nên cũng là điều dễ hiểu
Nguoiyeudau [Chủ nhà]
3 tháng trước
Ok có thể hai ta hiểu lầm nhau, hoặc do mình nhạy cảm quá. Nhưng hy vọng bạn sẽ thích truyện này.
An quên mật khẩu
Trả lời3 tháng trước
Cứ comment là bị chủ thớt xóa :)) Chủ thớt ăn bánh rồi cũng biết chùi mép nữa :))
Nguoiyeudau [Chủ nhà]
3 tháng trước
Nếu bạn comment lịch sự thì mình đã không xóa, trước khi trách người thì mong bạn hãy nhìn lại mình đã. Thân ái!
Nguoiyeudau [Chủ nhà]
3 tháng trước
Và nếu bạn còn comment kiểu như vậy tiếp thì mình sẽ xóa tiếp, đọc hay không đọc là quyền của bạn, và xóa hay không xóa là quyền của mình. Đừng ăn nói bất lịch sự và thiếu hiểu biết, vì không phải ai cũng ngang tuổi với bạn.
Tien Manh Ha
Trả lời3 tháng trước
bác đổi tên truyện à
Nguoiyeudau [Chủ nhà]
3 tháng trước
Đúng rồi cụ à, tên cũ không thể hiện được cốt truyện nên mình đổi sang tên này cho hợp hơn
Nguyễn Anna
3 tháng trước
Xin tên truyện trước kia với ạ ?
Nguyễn Anna
3 tháng trước
Xin tên truyện trước kia với ạ ?
An quên mật khẩu
3 tháng trước
Mùa hoa nở năm ấy nha chị đẹp
Tien Manh Ha
3 tháng trước
"Mưa chuyển mùa" tên cũ đây nha bạn
alex phạm
Trả lời4 tháng trước
anh bạn có thể đổi font chữ dc k :)
Nguoiyeudau [Chủ nhà]
4 tháng trước
Ok mình đổi rồi á bạn