Bất chợt, tay tôi vô thức khẽ chạm vào vòng eo mềm mại của Trâm Anh. Chúng men dần lên sống lưng mềm mại của nàng, rồi khẽ vòng về phía trước. Trâm Anh hơi giật mình, nhịp thở chợt ngắt quãng, còn tôi thì run rẩy như kẻ lần đầu phạm tội.
Tôi khẽ ôm nàng vào lòng, cảm giác ấm áp lan tỏa từ cơ thể nàng. Ngay từ khoảnh khắc ấy, tôi cảm giác như đã đánh mất mọi quyền kiểm soát. Bàn tay tôi ôm lấy nàng, vòng tay khép lại, giữ trọn sự gần gũi mà đầy yêu thương. Hơi thở gấp gáp của Trâm Anh càng khiến tôi thấm thía xúc cảm đang cuộn trào trong tim mình.
Bản năng mách bảo tôi phải ôm nàng thật chặt, nhưng trong đầu vẫn vang lên những câu hỏi mơ hồ và day dứt:
Mình đang làm gì thế này?
Đôi môi tôi khẽ chạm vào môi Trâm Anh, nụ hôn kéo dài nhưng nhẹ nhàng, như muốn gửi gắm cả trái tim mình vào đó. Cơ thể nàng mềm nhũn, đôi mắt nhắm nghiền một cách vô thức. Tôi cảm nhận được sự ấm áp, thân mật và hạnh phúc lan tỏa.
Tôi để nàng tựa vào mình, nhẹ nhàng đưa nàng nằm trên giường. Cả hai im lặng, chỉ còn nhịp thở hòa cùng nhịp tim. Tôi vuốt ve lưng Trâm Anh, còn nàng thì ôm tay tôi, cả hai cùng tận hưởng cảm giác bình yên trong vòng tay nhau.
Đừng…anh…Vinh… đừng…em không muốn…em sợ…
Cách xưng hô của Trâm Anh thay đổi một cách tự nhiên. Tôi nhìn vào đôi mắt đang ướt đẫm của nàng, trấn tĩnh bản thân mình:
Vinh…Vinh yêu Anh lắm!
Em…cũng yêu…anh! Nhưng…em sợ…lắm!
Ừ, không sao đâu!
Em…sợ…
Ừ, Vinh hiểu…
Tôi hôn nhẹ lên trán Trâm Anh, kéo nàng sát vào người mình. Hai tay nàng vẫn nắm chặt tay tôi. Tôi lại hôn nhẹ lên sống mũi nàng, cảm nhận nhịp tim của nàng hòa vào nhịp tim mình. Bàn tay tôi vuốt ve lưng Trâm Anh, còn nàng thì nép vào lòng tôi, dường như đang tìm sự an ủi.
Không sao đâu Anh, mọi việc ổn hết rồi! – tôi lên tiếng trấn an nàng.
Tiếng nức nở của Trâm Anh dần dịu lại, tôi vội lau những giọt nước mắt trên má nàng, rồi hôn lên mắt nàng. Chúng tôi cứ thế, lặng lẽ bên nhau, cho đến khi nụ cười nhẹ nhàng trở lại trên môi nàng:
Em…xin lỗi…Em yêu…anh thật nhiều…nhưng em chưa thể…
Ừ, Vinh hiểu, Vinh hiểu. Là do Vinh hư quá, là do Vinh bậy bạ quá.
Không…tại em…tại em nữa.
Ừ, tại cả hai ta đều chưa đủ cẩn trọng thôi. Đây, má đây, nô tài đáng chết, nô tài đáng chết!
Chúng tôi cười khúc khích, không khí trở nên vui vẻ hơn hẳn. Trâm Anh lấy tay bẹo má tôi, rồi hôn nhẹ lên má tôi. Khóe mắt nàng còn vương vài giọt nước mắt nhưng đôi mắt đã tươi tỉnh trở lại.
Anh à, em muốn giữ cho ngày cưới của chúng ta… Đến lúc đó em sẽ trao cho anh tất cả!
Ừ, Vinh hiểu rồi! Vinh yêu Anh nhiều lắm!
Đừng giận em nha! Em muốn ở bên anh mãi thôi! Em yêu anh! Yêu anh nhiều!
Ừ, nhưng chỉ được yêu anh thôi nghe chưa công chúa? Chỉ anh mới được ôm em thôi nghe!
Vâng, anh hâm ạ. Em chưa và cũng sẽ không đánh mất mình cho ai khác đâu!
Ý nghĩ về chuyện xảy ra giữa Trâm Anh và người khác đã từng khiến tôi lo lắng, nhưng giờ đây, nhìn vào mắt nàng, tôi tin nàng nói thật. Tôi hôn thật nhanh lên trán Trâm Anh rồi siết chặt nàng trong vòng tay:
Ừ, anh biết! Có lẽ anh hơi vội vàng nên không làm chủ được mình lúc nãy! Anh làm em sợ phải không?
Vâng, cũng hơi hơi. Nhưng em vẫn thấy hạnh phúc lắm!
Ừ, nhưng em phải ngủ sớm đi nhé, đừng thức khuya mà nhanh già lắm đấy.
Vâng.
Ra gần cửa, tôi lại quay lại hôn thật nhanh lên môi Trâm Anh. Cảm giác ngọt ngào của tình yêu cứ chảy mãi trong tôi khiến con tim xao xuyến không ngừng. Nhìn Trâm Anh, tôi cảm nhận được niềm tin và tình yêu trọn vẹn mà nàng dành cho mình.
Tôi đạp xe ra đường mà lòng vẫn lâng lâng vì hạnh phúc. Dù đây là mối tình thứ hai, niềm vui mà Trâm Anh mang đến còn lớn hơn mối tình đầu. Trái tim tưởng chừng chai sạn nay lại thổn thức trong từng nhịp đập. Trâm Anh đã cứu sống tâm hồn tôi, mang lại cho tôi hạnh phúc ngọt ngào và cả những bài học quý giá về tình yêu.
Trong nhật ký của mình, tôi viết:
Cảm ơn em, người yêu, người hoa tiêu dẫn đường của anh.
Và từ đó, một biệt danh mới được tôi đặt cho Trâm Anh trong ký ức của mình: “Hoa tiêu”.
Msi Mainboard
Trả lời2 tháng trước
Cảm ơn tác giả nhé truyện của bác hay quá ♥️
Nguoiyeudau [Chủ nhà]
2 tháng trước
Cảm ơn bạn
Mạnh Việt Nguyễn
Trả lời3 tháng trước
Đúng là không thể quên được thật chỉ có động đến hay không thui. Có những ngày thấy thắt tim lại mong rằng hôm nay ngày mai và ngày sau sẽ nguôi ngoai. Cám ơn bác nhé chuyện hay quá ❤️
An quên mật khẩu
Trả lời3 tháng trước
Truyện bạn thế nào thì mình nói thế đấy thôi. Có gì đâu mà bạn làm quá vậy. Bởi ngay từ đầu bạn đã định hình như vậy. Nên cũng là điều dễ hiểu
Nguoiyeudau [Chủ nhà]
3 tháng trước
Ok có thể hai ta hiểu lầm nhau, hoặc do mình nhạy cảm quá. Nhưng hy vọng bạn sẽ thích truyện này.
An quên mật khẩu
Trả lời3 tháng trước
Cứ comment là bị chủ thớt xóa :)) Chủ thớt ăn bánh rồi cũng biết chùi mép nữa :))
Nguoiyeudau [Chủ nhà]
3 tháng trước
Nếu bạn comment lịch sự thì mình đã không xóa, trước khi trách người thì mong bạn hãy nhìn lại mình đã. Thân ái!
Nguoiyeudau [Chủ nhà]
3 tháng trước
Và nếu bạn còn comment kiểu như vậy tiếp thì mình sẽ xóa tiếp, đọc hay không đọc là quyền của bạn, và xóa hay không xóa là quyền của mình. Đừng ăn nói bất lịch sự và thiếu hiểu biết, vì không phải ai cũng ngang tuổi với bạn.
Tien Manh Ha
Trả lời3 tháng trước
bác đổi tên truyện à
Nguoiyeudau [Chủ nhà]
3 tháng trước
Đúng rồi cụ à, tên cũ không thể hiện được cốt truyện nên mình đổi sang tên này cho hợp hơn
Nguyễn Anna
3 tháng trước
Xin tên truyện trước kia với ạ ?
Nguyễn Anna
3 tháng trước
Xin tên truyện trước kia với ạ ?
An quên mật khẩu
3 tháng trước
Mùa hoa nở năm ấy nha chị đẹp
Tien Manh Ha
3 tháng trước
"Mưa chuyển mùa" tên cũ đây nha bạn
alex phạm
Trả lời4 tháng trước
anh bạn có thể đổi font chữ dc k :)
Nguoiyeudau [Chủ nhà]
4 tháng trước
Ok mình đổi rồi á bạn