Tôi cũng về phòng thay quần áo rồi tắm cho mát. Tắm xong thấy thật thoải mái sảng khoái.
Bước xuống nhà thì thấy mấy đứa đang ngồi chém gió, còn Uyên thì không thấy mặt mũi đâu.
"Lan Anh, nhà cậu có anh hay em gì không?" thằng Khánh hỏi.
"Ông hỏi làm gì?" nhỏ bĩu môi.
"Thì hỏi cho biết để tớ về ở rể."
"Hở, muốn ở rể khó lắm đấy."
"Không sao. Miễn ai đó đồng ý thôi." Thằng Khánh nháy mắt, tôi nghe mà không biết nó đùa hay nói thật.
"Haha, hai người nói chuyện tình cảm thì ra chỗ khác. Chỗ công cộng mà thế à." thằng Phong trêu.
"Đúng đấy." Tôi và anh Long đồng thanh.
"Hứ. Mấy ông…?" Lan Anh đỏ mặt không nói được gì luôn, mắt thì quay sang lườm thằng cu Khánh. Còn nó thì nhăn răng cười.
Tôi chạy lại lấy ít hoa quả trong tủ lạnh ra cho mấy cô cậu kia có sức để chém gió.
"King…coong. King…coong." Vội đặt cái đĩa hoa quả xuống bàn, tôi lật đật ra mở cửa.
"Hì, anh Koi." Bé Sún đỏ hồng, khuôn mặt nhễ nhãi mồ hôi vì nắng.
"Bé mệt không? Trời nắng sao không đội nón vào!" Tôi nhăn mặt tỏ vẻ không hài lòng.
"Em quên, hìhì."
Mở cửa xong bé Sún phóng xe vào trước, tôi ở lại sau để khóa cổng.
"Ê, Quân. Đó là ai thế?" thằng Phong hỏi.
"Em họ tao. Em gái thằng Hòa. Có gì không?"
"Xinh phết nhỉ."
"Dẹp mày đi. Có Hân rồi còn ham hố."
Được một lúc thì bé Sún đi xuống với vẻ mặt tươi tỉnh hơn. Uyên thì không thấy mặt mũi đâu cả.
Bước lên phòng Uyên, tôi vội gõ cửa.
"Cốc..cốc."
"Ơ." Nghe tiếng gõ cửa nhỏ ra mở cửa, nhưng vừa nhìn thấy tôi thì Uyên tính khép cửa lại, may là tôi nhanh tay giữ kịp.
"Cậu làm sao thế Uyên?" Tôi hỏi khi bước vào trong phòng Uyên mà chưa được nhỏ cho phép.
"Ai cho ông vào trong này?"
"Nè, tớ xin lỗi chuyện lúc nãy. Đừng có trẻ con thế nữa."
"Ai bảo ông tôi trẻ con, hơhơ."
"Hì, đi mà chị hai. Tha lỗi cho em đi. Em biết lỗi rồi mà." Tôi lấy hai tay cầm tay Uyên đưa đi đưa lại, giống như mấy đứa trẻ con cứ hay nũng nịu ba mẹ đòi quà.
"Hơhơ, không ích gì đâu em trai." Uyên mỉm cười nhẹ, lấy tay xoa xoa đầu tôi như thật.
"Chị hai tha lỗi cho em nha. Em không thế nữa đâu, nha nha nha." Tôi làm vẻ mặt cún con, nũng niu.
"Hìhì, nhìn ông như thế. Tôi không giận nổi, nhưng mà…" Uyên vuốt cằm, nhíu mày tỏ vẻ suy tư.
"Yeah. Mà nhưng gì cậu!"
"Đừng có vội mừng. Tớ không giận nhưng tớ chưa nói tha đâu."
"Ờ, hì. Không giận là ok rồi."
Tôi và Uyên bước xuống nhà, cũng là lúc mấy đứa đi chợ về. Anh Long và mấy cô cậu cũng ra giúp lấy đồ vào.
Bước ra thì thấy 3 nữ ninja đang thở phì phò vì mệt.
Linh cởi áo khoác nắng và khẩu trang ra. Vội rót nước cho mấy nhỏ.
"Linh, tớ hỏi nè." Tôi kéo Linh qua một góc.
"Gì cậu hỏi gì?"
"Tiền mua thức ăn mất bao nhiêu để tớ còn góp để trả mấy cậu ấy." Tôi nói.
"Quân à! Bạn bè quanh cậu đều biết hoàn cảnh gia đình cậu. Tớ cũng đã ở nhà cậu. Cho nên cậu đừng nghĩ gì cả. Tiền không phải là tất cả đâu. Cậu hiểu ý tớ chứ!" Linh nháy mắt rồi quay sang với đám bạn.
Sau khi dọn đồ ăn vào bếp, thế là mấy nhỏ cùng bắt tay vào nấu nướng, cả tụi con trai cũng bước vào để giúp những việc lặt vặt.
"Quân, hì." Uyên đập vai tôi rồi nhe răng cười.
"Hở." Tôi nhíu mày hỏi.
"Ngày hôm nay giống ngày hôm bữa nhỉ…" Uyên nói.
"Là sao? Hôm nào?" Tôi suy nghĩ.
"Hôm tớ say ý."
"Ờ, sao giống?"
"Thì có mấy bạn đến nè…"
"Thôi, tớ vào giúp mấy bạn tí đây." Tôi nói để trốn khỏi cuộc đối thoại với nhỏ.
"Hihi." Tiếng cười khúc khích của Uyên phía sau.
"Ôi, Sún cũng biết nấu ăn hả. Ghê quá nha." Tôi trêu.
"Không phải chê người khác. Không biết nấu còn đứng đó mà nói." Sún lè lưỡi trêu tôi.
"Ơ."
"Quân, cậu lấy giúp tớ hũ muối cái." Na nhìn tôi nói.
"Nè Na." Thằng Phương nhanh tay hơn. Thằng này hôm nay là lạ. Tôi suy nghĩ.
"Hì, cảm ơn."
Quay qua Uyên thì thấy nhỏ đang rán trứng với lá hành băm nhỏ. Nhìn nhỏ cũng ra dáng lắm chứ.
"Uyên biết rán trứng hả."
"Hỏi lạ." Cốp… Ngắn gọn súc tích cộng hành động. Nhỏ lấy tay cốc một phát vào đầu tôi.
"Hihi, hehe." Ai thấy cũng đều cười, riêng tôi thì quê.
Sau một lúc thì mùi thơm nghi ngút cả gian phòng. Từng đĩa thức ăn, từng bát canh nóng… Được đưa lên.
Và bữa liên hoan bắt đầuuuuu.
Mấy thằng con trai được ngồi một bên. Con gái ngồi một bên chia thành một vòng tròn, Hân thì cũng vừa mới tới. Nhỏ hăng hái bưng các món ăn lên…
"Xong hết chưa mọi người!" Tôi hỏi.
"Món canh cuối nè." Linh đặt xuống hai tay nhỏ vội bỏ lên tai xoa xoa.
"Thế là đủ rồi nhỉ. Ăn uống thôi." Thằng Hòa nói.
"Từ từ, để phát biểu vài câu đã chứ. Đúng không Quân?" Linh mỉm cười quay sang tôi nói.
"Nói đi thằng đệ…"
"Nhanh đi, đói bụng quá…"
"Mấy ông im lặng giùm tí được không…blap…blap."
"Ờ, thì bữa tiệc liên hoan này. Tớ cảm ơn các cậu đã bên cạnh tớ. Dù tớ là một người nhà quê mới ra thành phố….hì. Và chúc mừng tớ đã khỏi tay. Cảm Ơn…" Tôi nói ngắc ngứ, nghĩ gì trong lòng đều nói ra.
"Ăn thôi…" Nhưng trước khi ăn thì phải mở bia đê. Girl thì nước ngọt nhá." Thằng Khánh nói.
"Ok. Hì."
"Quân, qua đây tớ nhờ tí nè." Uyên nháy mắt quay qua nhìn tôi nói.
"Gì thế hở." Tôi bước đến cạnh nhỏ ngạc nhiên hỏi.
"Tớ đang cứu cậu đấy. Ngồi xuống đây ngồi luôn." Uyên giục Na và Hân xích qua một bên.
"Thằng Quân, mày qua đây ngồi đi." Thằng Phương nói.
"Không cho qua. Ông đừng làm hư cậu ấy." Na lườm, tôi ngạc nhiên quay qua nhỏ. Hóa ra mấy bà này thông đồng cứu mình à.
"Gọi thằng Quân là Quân 3D được rồi." Thằng Phong nói.
"Thôi, để tớ qua bên đó."
"Thế mới đúng là Quân nhà ta chứ. Chazô phát đê."
"Ok. 1 2 3 zô 2 3 zô. 2 3 uống…" Mấy thằng con trai hét lớn. Mấy đứa con gái thì lo tám chuyện, ăn và uống nước ngọt.
Ăn uống no say, nhìn lại trên đồng hồ cũng 17h rồi. Mấy thằng bạn thì gục ngay tại chỗ, còn lại tôi và anh Long và mấy đứa con gái dọn dẹp.
"Nhìn tướng mấy ông mà say cũng giống y chang kia." Uyên nói rồi nhìn qua mấy thằng kia đang nằm lăn lóc giữa nhà, đứa này nằm ôm đứa kia. Như mấy thằng 3D.
"Say thế quái nào được anh Long nhỉ. Hềhề." Tôi cười, vì lúc nãy lo ăn nên uống ít.
"Đúng. Say thế quái nào được." Anh Long vừa nói vừa nấc.
"Chỉ khổ mấy chị em ta thôi. Đúng không? Chị Hằng lên tiếng.
"Đúng…" Đồng thanh rồi cùng cười. Tôi và anh Long chỉ biết im lặng nhìn nhau rồi tự nhiên cười sằng sặc.
"Ê Linh." Tôi vẫy tay gọi nhỏ.
"Hì, gì thế Quân?" Linh lấy tay lau mấy giọt mồ hôi trên trán rồi nhướn mày hỏi tôi.
"Tối nay xuất phát nhỉ. Để tớ nói thằng Hòa xin phép cô giùm."
"Ok, sao cũng được, nhưng giờ cậu ngủ trước đi, hìhì." Linh mỉm cười.
Bước lên phòng với tâm trạng là buồn ngủ…
Nhưng quên, ặc. Uyên đang cầm tiền. Làm sao đây trời.
Từng dòng nước tuôn xuống khuôn mặt tôi. Tôi bước ra ngoài phòng chỉ với cái quần ngố. Rồi tôi lại lục tung tủ kiếm cái áo short ngắn. Vừa quay lưng lại thì…
"Ááá." Tiếng hét thất thanh của tôi.
"Uyên, cậu là ma hả. Vào khi nào thế?" Tôi quay qua hỏi.
"Cậu có chuyện muốn nói với tớ mà phải không?" Uyên hếch mắt ngồi xuống giường nói.
"Ờ, đúng. Cậu đưa tiền cho tớ được không? 3triệu ý." Tôi quay sang nói nhỏ.
"Làm gì? Cho ai?"
"À Uyên nè. Cậu đi về quê với tớ không?"
"Đi cùng Linh nữa đúng không?" Uyên nheo mắt hỏi.
"Đúng, hì." Tôi mỉm cười.
"Cậu có vẻ thích đi cùng Linh."
"Ơ, không phải. Tại vì tớ cũng muốn về quê. Cậu có muốn tớ kể về Linh không? Cậu ấy đáng thương lắm."
"Kể đi."
"Là thế này …blap…blap."
"Uyên, cậu sao thế?"
"Linh đáng thương nhỉ. Nếu là tớ, tớ không đủ can đảm để giống như cậu ấy. Từ trước tới giờ tớ nghĩ cậu ấy phải có một gia đình hạnh phúc chứ! Thật không ngờ…" Uyên thở dài rồi nằm xuống giường luôn (không có ý tứ gì cả @@, ngây thơ quá đấy).
"Ặc. Mà cậu đưa tớ 1triệu đi."
"Đợi tí." Uyên nói rồi chạy về phòng rồi chạy qua phòng đưa cho tôi.
"Cậu về phòng ngủ đi Uyên, tớ xuống nhà 5 phút rồi tớ lên."
"Ờ."
Bước xuống phòng thấy Hân đang chuẩn bị ra về.
"Hân, Hân ơi."
"Sao thế Quân?"
"Nè."
"Không, tớ không cầm đâu!" Hân lắc đầu rồi bước đi trước.
"Hân." Tôi níu mạnh tay nhỏ lại, vừa lúc đó tôi cũng chạy lại, thế là cảnh tượng không hề mong muốn. Hân đứng trước mặt tôi cách nhau khoảng mấy cm thôi. Tôi nhìn Hân, nhỏ cũng vậy. Im lặng, bối rối mất mấy giây.
"À ừm, Hân cậu cầm đi. Không tớ giận luôn đấy."
"Nhưng…"
"Hì, cậu còn trả 3 triệu cho thằng cha ý nữa. Còn lại để mua đồ ăn…"
"Quân à, tớ cảm ơn. Huhu." Nhỏ nói xong ôm lấy tôi. Đây là lần đầu tiên tôi và Hân gần nhau như vậy.
"Không sao, không sao mà, ngốc…!"
"Uyên."
Đề xuất Voz: Trông nhà nghỉ, tự kỷ 1 mình
Nang2007
Trả lời7 tháng trước
Tiếp đi