Logo
Trang chủ

Chương 104

Đọc to

Lấy áo quần của bé Sún bỏ vào ba lô để đem về cho bé Cún. Tôi cũng lấy tạm hai bộ nhét vào luôn. Liếc nhìn điện thoại nhỏ Uyên thì cũng 19h30 rồi. Hình nền điện thoại là hình nhỏ đang chu mỏ socute. Đang ngơ ngác nhìn thì có người gọi tới, tên lưu là Má mì.

“Uyên, Uyên. Dậy. Có người gọi điện kìa.” Tôi vừa nói vừa lắc lắc vai nhỏ.

“Ưm…ưm.” Nhỏ quay qua hướng khác rồi đạp tung cái chăn ra. Nhỏ mặc một cái quần ngắn, áo rộng dài.

“UYÊN, DẬY. CHÁY NHÀ, DẬY NHANH.” Tôi hét lớn vừa hét vừa lắc lắc vai nhỏ.

“Hả, cháy nhà. Cháy, chạy nhanh.” Nhỏ luống cuống, lắp bắp chạy ra cửa.

“Haha, chịu dậy rồi hả. Má mì gọi nè. Mà lần sau nhớ mặc quần dài vào nhé.” Tôi đưa cái điện thoại cho Uyên. Nhỏ cầm lấy mái tóc rối xù, vừa cầm điện thoại vừa ngáp dài rồi bước về phòng.

Tôi nhảy lên giường nằm, hai tay hai chân dang rộng ra. Hít thở một cái thật sâu, tôi nhận thấy được mùi thơm của Uyên để lại. Ôm chiếc gối của Uyên lúc nãy ôm ngủ.

Ôi. Gối cũng thơm @@. Bỗng…

Tôi ngồi bật dậy, như vậy là sao? Tại sao mình lại làm vậy chứ? Quay sang nhìn chiếc gối rồi suy nghĩ lại việc mình làm lúc nãy…!

“Cốp…ui da.” Tôi tự gõ vào đầu mình rồi lắc đầu. Mình điên rồi, điên rồi…

Bước xuống nhà dìu thằng Hòa lại ghế sofa nằm rồi tôi chạy ra ngoài sân lấy xe phóng đi.

Hà Nội về đêm rất đẹp. Những ánh sáng của đèn LED ở các biển quảng cáo… Tạo nên một không gian trong ánh đèn rất lung linh.

Đi loanh quanh Hà Nội thì thấy bên đường có cái quán cầm đồ. Tôi vội phóng tới.

“Anh ơi! Cho em hỏi cái điện thoại to to ý bao nhiêu tiền ạ?” Tôi lấy tay chỉ vào cái Samsung galaxy Y.

“Cái đó 1 triệu 2 em.” Chủ quán nói.

“Thế anh lấy cho em cái máy đen đen đấy đi. Bao nhiêu anh?”

“1280, 200k em à!”

“150k bán không anh? 150k thì em mua.”

“Thôi, anh bán rẻ cho chú.” Suy nghĩ mấy phút rồi ổng mở cửa kính lấy ra đưa cho tôi cái điện thoại. Tôi rút tiền ra và trả cho anh ấy.

Bước ra khỏi quán hí hửng như trẻ con nhận được quà. Thế là có điện thoại rồi, giờ chỉ cần đi mua cái Sim nữa là Ok.

Chạy lòng vòng thì cũng mua được, rồi phóng về nhà…

“Anh Kòi, đi đâu về thế?” Sún ngồi xem phim Hàn vừa quay qua hỏi tôi.

“Hehe, anh đi mua điện thoại nè.” Nói xong tôi rút trong túi ra cái cục gạch đen xì.

“Anh mua bao nhiêu? Đưa đây em gọi qua em lưu số điện thoại anh?”

“Nè.”

Ngồi một lúc thì cũng chuẩn bị đến giờ ra bắt xe. Tôi dặn bé Sún là mai nhớ nhắc thằng Hòa là tôi và Uyên xin nghỉ phép một ngày.

“Ơ, sao chị Uyên lại đi cùng anh?” Sún nhíu mày hỏi tôi.

“Nhỏ đòi đi, em biết đấy. Anh không cản được.” Tôi quay sang nói nhỏ.

“Thì thầm gì đấy?”

“Uyên cậu xuống rồi hả. Nói gì đâu. À mà tớ mới mua điện thoại. Hehe.”

“Đâu. Điện thoại gì?”

“1280 đó chị.” Sún đưa điện thoại ra.

“Cũng được. Điện thoại này mà nhắn tin với người yêu thì nhất luôn rồi Quân nhỉ.”

“Ờ hè.”

“À mà, quần áo đâu? Sao chỉ mặc cái quần jean, áo thun thế hả và cái túi thế hả?” Tôi ngạc nhiên hỏi.

“Thì lúc về quê có ai đó mua quần áo mà…” Uyên ghé tai nói nhỏ với tôi.

“……!” Tôi im lặng đỏ mặt.

“Thế thôi, bé ở nhà ngoan nha. Khi nào về anh có quà. Ok…”

“Vâng thế hai anh chị đi đi. Nhớ có quà cho em là được.”

Bước ra khỏi nhà, tôi và Uyên đi bộ sải bước trên đường.

“Uyên cậu gọi cho ai thế?” Tôi quay qua hỏi nhỏ khi thấy đang nói chuyện với ai đó.

“Linh, cậu ấy sắp tới rồi.”

“Oh, hi.”

Đợi một lúc thì thấy bóng dáng phía xa xa là một cô gái đang đeo headphone. Tóc đang bay bay trong gió. Linh mặc một cái áo xanh ngắn tay, khoác bên ngoài là cái áo đen dài. Nhỏ mặc một cái quần jean xanh, bó. Với chiếc túi màu đỏ khoác chéo ngang vai…

Một lúc sau, thì cả 3 cùng bước lên xe….
 

Đề xuất Voz: Thằng bạn tôi
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Nang2007

Trả lời

7 tháng trước

Tiếp đi