Logo
Trang chủ
Chương 107

Chương 107

Đọc to

Bước lên bờ với vẻ mặt phụng phịu, Uyên cúi gằm mặt, chân bước điệu bộ bực mình lắm.

"Uyên, tìm chỗ rửa tay chân đi. Bẩn quá." Linh cười nhẹ rồi nói.

"Ừ hi."

"Quân, cậu tìm chỗ rửa tay đi." Linh quay qua hỏi tôi.

"Xuố…" Tôi chưa kịp nói hết câu.

"Hay xuống kia rửa tay đi." Uyên híp mắt rồi chỉ xuống phía dòng sông đang chảy.

"Cậu khùng hả. Xuống đó lỡ may trật chân rơi xuống thì sao?" Tôi nhăn mặt đáp.

"Ta xuống đi Linh." Uyên cầm tay Linh, hai nhỏ tung tăng bước xuống.

"Nè, hai người hâm hả. Lên, lên nhanh." Tôi chạy lên trước rồi dang tay ra, liếc mắt qua Uyên.

"Hihi. Thế Quân nhà người ta tìm chỗ nào rửa tay đi."

"Đi theo tớ." Tôi nói rồi dẫn hai nhỏ xuống cái mương nhỏ, nước máy từ trên chảy xuống ra ruộng.

"Nước này rửa mặt được không Quân?" Uyên ngây thơ hỏi, tôi cũng không biết nhỏ đùa hay troll.

"Ơ, có nóng hay lạnh gì đâu? Chắc lúc sáng cậu không uống thuốc hả Uyên." Tôi sờ lên trán nhỏ rồi nói.

"Hihi." Linh khẽ mỉm cười.

"Cậu…"

Bước lên đường, ba đứa chọn đại một chỗ im rồi ngồi xuống.

"Tối bắt xe về nhỉ." Tôi nói.

"Không, ở đây 2 ngày nữa rồi về."

"Hở." Tôi quay sang Linh.

"Đúng đấy, cậu muốn về thì về một mình đi." Uyên nhăn mặt nói tiếp.

Từng cơn gió ngày thu khẽ tung tăng trên những cành cây tràm, nó khẽ ùa lên mái tóc của ba con người chúng tôi. Từng hơi thở và nhịp đập trái tim của mỗi người khác nhau. Nhưng có một sự liên kết nào đó khiến cho họ quanh quẩn trong một vòng tròn. Một vòng tròn không biết gọi tên?

Dắt trâu về chuồng thì cũng tầm 17h rồi.

"Sặx, hai cậu tí mặc gì mà tắm đây hả?"

"Mặc quần áo. Hay là cậu có ý gì?" Uyên nhanh nhảu troll tôi.

"Không. Tớ có ý gì đâu. À mà tí hai cậu lấy quần áo đâu mà mặc." Tôi bối rối nói.

"Chuyện đó có ai đó lo Uyên nhỉ? Thôi hai đứa mình vào chơi với bé Cún thôi." Nói xong hai đứa khoác tay đi vào còn mình tôi đứng ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra giữa hai người đó mà cứ dính nhau thế!

"Cún, ra anh nhờ tí nè." Tôi vẫy tay.

"Sao zậy anh?"

"Tí đừng nói xấu gì về anh với hai nhỏ kia nhá." Tôi nói nhỏ.

"Em sắp đi hai với chị ý đi chợ rồi."

"Thế đi cùng luôn." Như được mở lòng tôi hớn hở tí là không phải đi mua áo quần cho hai nhỏ một mình rồi. Tôi búng tay cái "Chóc," rồi mỉm cười.

"Cậu cười gì thế! Đi mua quần áo đê." Uyên nhe răng cười.

"Uyên xinh ơi. Sắp đi chợ hả."

"Ờ, có gì không?" Nhỏ thờ ơ đáp.

"Không! Hì, chúng ta cùng chung thuyền đó."

"Hả."

"À nhầm, chung đường, hềhề."

"Liên quan chắc." Nhỏ liếc mắt.

"Nhưng ba mẹ tớ đi xe máy rồi. Còn 1 xe đạp cùi kìa. Hay là 2 cậu đi 1 xe đi chợ rồi mua áo quần luôn." Tôi nhẹ nhàng nói.

"Tớ có cách rồi." Linh nói rồi lấy tay bấm bấm và gọi cho ai đó. Một lúc sau, thì thấy một chiếc taxi Mai Linh tới. Và ngay lúc trước đó nhỏ hỏi tôi nhà tôi ở đâu?...

*****

4 người chúng tôi cùng ngồi lên chiếc taxi. Tôi thì ngồi ở ghế phía trên còn 2 người kia và bé Cún ngồi ở ghế hàng sau. Và địa điểm chúng tôi dừng lại là ở phía Chợ Đình.

Bước ra khỏi xe Linh nhanh tay thanh toán cho người lái và quay sang bảo tôi:

"Quân, cậu biết nhiệm vụ của cậu rồi chứ?" Linh nhướng mày, ngón tay trỏ đánh nhẹ vào chiếc túi xách đang treo bên hông.

"Nhiệm vụ… À ừ, tớ biết rồi." Tôi ngắc ngứ đáp.

"Thế tốt rồi, chúc cậu may mắn nhé. Tớ, Uyên và bé Cún đi mua ít đồ ăn. Tí xong thì alo bọn tớ nhé!"

"Ok, hì." Tôi nặn mãi mới ra một nụ cười gượng gạo rồi tự suy nghĩ trong giây lát "Ai đời con trai lại đi mua quần áo cho con gái chứ. Điên rồi, điên thật rồi".

"Anh Quân, bé đi đây, hìhi." Bé Cún hấp háy môi mỉm cười vẫy vẫy tay chào tôi.

"Nhớ chọn đẹp vào nhé!" Uyên nhón chân nói nhỏ vào tai tôi. Điệu bộ dễ thương ấy lại làm trước mặt Linh tôi thấy thái độ Linh hơi khác vẻ lúc nãy.

"À cậu cầm lấy nè Quân, đây là của Linh và tớ. Hì, cậu mà không nhận tớ sẽ nói với mẹ cậu. Tối đó cậu tính hôn lén tớ nhá. Bé Cún và hai bác cậu không phải mua đâu. Tí tớ và Linh mua rồi." Như biết được suy nghĩ của tôi, Uyên lấy trong túi đưa ra cho tôi 2 triệu. Thái độ của nhỏ vừa thật lòng vừa muốn trêu tôi.

"Tớ cảm ơn hai người nhé." Tôi run run đáp, lại một lần nữa tôi phải hồi hộp khi không biết nói gì ngoài hai từ Cảm Ơn. Có lẽ tôi được nhận quá nhiều ưu đãi của số phận.

Chào ba người kia, tôi vội vào trong Đình để xem xét nên chọn bộ quần áo nào cho hai nhỏ đây. Đi lòng vòng trong Đình toàn người là người. Chen lấn mệt mỏi mắt ra.

Đang không biết nên chọn cái bộ nào thì mắt tôi như sáng rực lên khi nhìn thấy đứa chị trong làng cũng đang đi Đình. Tôi vội vàng lại nói chuyện cùng chị.

"Chị Nhàn đi đâu thế? Mua quần áo hả?" Tôi nói vẻ mặt hớn hở.

"Thằng Kòi mày cũng đi mua quần áo hả." Chị Nhàn ngạc nhiên rồi đáp.

"Dạ, mà chị, em nhờ chị một chút xíu được không?"

"Chuyện gì?"

"Giúp em mua ít bộ quần áo tặng sinh nhật con bạn cái." Tôi nhanh trí nói dối…

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Thương Nguyên Đồ (Dịch)
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Nang2007

Trả lời

5 tháng trước

Tiếp đi